Chương 1: Tiết tử

Hoa Miên Thần không ngờ được, mình đường đường là con người, lại có ngày biến thành một con triệu hoán thú!

Chuyện xảy ra là như thế này, trong một lần Hoa Miên Thần hoàn thành xong nhiệm vụ, thành công tiêu diệt mục tiêu, đang muốn nhấn số gọi người đến dọn dẹp, một mục tiêu nằm không xa người chết đột nhiên truyền đến tiếng nổ, ngay sau đó liền có cái nắp nồi thủy tinh với tốc độ ánh sáng đánh về phía Hoa Miên Thần. Hoa Miên Thần không kịp tránh, trước khi mất ý thức thì nghe thấy một giọng nói già nua: "Hồ Hán Tam ta trở về rồi!"

Đệt! lão nương là một sát thủ đỉnh cấp lại có ngày bị cái nắp nồi thủy tinh đánh chết!

Khi Hoa Miên Thần tỉnh lại, nàng phát hiện xung quanh tối om, trong bóng tối nàng nhíu mày, hình như mình chưa chết? mà chỗ này là chỗ nào? không lẽ là kẻ thù nào đó phái người dùng nắp nồi thủy tinh đánh nàng ngất rồi trói đem đến đây sao?

Đúng lúc này, trong bóng tối bỗng hiện lên một vệt sáng, quang mang càng lúc càng mạnh, cuối cùng thắp sáng toàn bộ nơi tối om này...

Hoa Miên Thần cũng đã nhìn thấy rõ hoàn cảnh chỗ mình ở, là một cái không gian trống, không có gì cả, chung quanh nàng trên dưới trái phải đều là một mảnh trắng xóa, Hoa Miên Thần ôm đầu có chút đau đứng dậy, muốn tìm cửa ra trong không gian trắng xóa này, đáng tiếc cho dù nàng có đi thế nào cũng không thấy được nơi cuối cùng.

"Nha đầu a! đừng phí sức, chỉ với sức lực của ngươi không thể ra được cái không gian này đâu."

Âm thanh này vô cùng quen tai! Hoa Miên Thần nhớ lại, đây chính là âm thanh "Hồ Hán Tam" trước khi nàng bất tỉnh nghe được a.

Haiz~ đáng tiếc cái "Hồ Hán Tam" này chỉ nghe thấy tiếng, không nhìn thấy người, Hoa Miên Thần đạn dừng lại cước bộ tiếp tục thăm dò.

"Ngươi là ai? vì sao đem ta nhốt ở đây? ngươi nói vậy là có ý gì?" Hoa Miên Thần có cảm giác không ổn.

Qủa nhiên...

"Nha đầu a! nói thật cho ngươi biết, kỳ thực ngươi đã chết. Phải a, chính là bị cái nắp nồi thủy tinh đánh chết."

"..." Hoa Miên Thần liền đen mặt, chính mình con mẹ nó cứ vậy là chết ly kỳ vậy a.

"Nói nghiêm túc, nha đầu cái nắp nồi đó chính là thứ dùng để phong ấn lão đầu ta, không ngờ phong ấn ta được giải trừ, do dùng lực đánh vào quá mạnh nên nó bay ra, đúng lúc đánh trúng ngươi..."

"..." cho nên ý ngươi nói, là ta tự xui xẻo thì đáng đời sao!

"Bất quá, ngươi yên tâm, lão đầu ta cũng không phải tiểu nhân có tri ân mà không báo, lão đầu ta đã dùng hết ma lực cuối cùng để giải phong ấn, đem hồn phách của ngươi truyền tống đến, ta giúp ngươi mở ra cái không gian này. Ngươi chỉ cần chờ đến khi có người triệu hoán ngươi, thì có thể rời đi nơi này rồi ~"

"..." đầu tiên là phong ấn, sau đó là ma lực, còn có triệu hoán, Hoa Miên Thần cảm giác đầu mình rất đau. Hoa Miên Thần là một người vô thần nói đến thì cũng không thể tin lời lão nhân này nói được, nhưng hiện tại nàng đang ở hoàn cảnh kỳ lạ, buộc nàng không thể không tin được.

"Ngươi nói cho ta biết một chút cụ thể đã xảy ra chuyện gì a?! vì sao ta phải dựa vào người khác triệu hoán thì mới có thể ly khai?"

"Cái này nói đến thì cũng dài dòng, lão đầu ta là Hồ Hàn Sơn đại danh đỉnh đỉnh, cũng không phải người ở thế giới này của nha đầu ngươi. Bất quá thế giới ta ở gặp địch quá nhiều, cho nên bị nhiều cừu nhân liên hợp ám hại. Mấy lão già đáng chết này không biết dùng chiêu gì, nên đã dùng đồ chứa phong ấn hiệu quả mạnh hơn 10 lần, bọn lợi dụng cấm thuật, đem đến thế giới các ngươi một thứ đồ chứa, sau đó thiết kế đem hồn phách của ta bức ra phong ấn vào đồ chứa này, cuối cùng lợi dụng cánh cửa thời không hơn nghìn năm mới xuất hiện một lần, đem đồ vật phong ấn ta ném đến dị thế của các ngươi, ta ở đây qua vài thập niên, mà cách giải phong ấn của ta chỉ cần dùng máu của một tên ác nhân là được, hôm nay đúng lúc ngươi gi. ết ch. ết tên kia, khi hắn ngã xuống đất, máu của hắn tràn trên đất cuối cùng nhiễm đỏ phong ấn, phá giải được phong ấn."

"Vậy đồ vật phong ấn ngươi là cái gì?" nghe hồi lâu, Hoa Miên Thần đối với chuyện này liền có hứng thú, "sao nó lại giống như cái nắp nồi thủy tinh vậy?"

"..." nha đầu chết tiệt này quan tâm cái quái gì vậy a?! Hồ Hàn Sơn thở dài một hơi, cuối cùng bất đắc dĩ trả lời: "thứ đồ phong ấn ta, ở thế giới của các ngươi là một cái lẩu điện!"

"..." Hoa Miên Thần nhếch mép một cái, cuối cùng miễn cưỡng an ủi nói: "rất tốt, lẩu điện ở chỗ chúng ta cũng là đồ cao cấp, đại khí cũng lớn mấy...."

"Ngươi lừa ai vậy nha đầu? ta mặc dù bị phong ấn, nhưng mỗi khi ma lực của ta khôi phục, ta đều thả thần thức ra xem dị giới kỳ lạ của các ngươi a, cho nên đừng nói mỗi cái lẩu điện, đến cả nồi áp suất, chảo xào đồ ăn, ta đều biết hết!"

"So với bị phong ấn trong bồn cầu, thì cái lẩu điện không phải tốt hơn nhiều sao?" cũng may là mình không bị bồn cầu đánh chết.

"..." Hồ Hàn Sơn vô lực phản bác.

Hoa Miên Thần cùng Hồ Hàn Sơn xả nhiều như vậy rốt cuộc cũng kéo đến chuyện chính của bản thân.

"Vậy là, ta đã chết, cho nên ta không thể quay về thế giới trước kia được nữa đúng không?"

"Ừ, đúng vậy... nhưng mà nha đầu ngươi yên tâm, ta đã đem thi thể ngươi đi an táng tốt rồi."

Đúng là mình thực sự không thể về được rồi a, Hoa Miên Thần suy nghĩ một chút, lại nhún vai coi như không sao cả, quên đi, dù sao ở thế giới này nàng cũng không có ràng buộc gì, cũng không thể quay về được nữa rồi a.

"Nè lão đầu...."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!