Trên đường đến phủ của Tần Thư Hoài, sau khi thông báo, Tần Thư Hoài ở thư phòng gặp nàng.
Tần Thư Hoài đang phê tấu sớ, dường như đã thay y phục trước đó, hắn mặc một chiếc áo choàng màu đen có viền hoa văn mây màu vàng ánh kim, đầu đội mão vàng, trông có vẻ rất nghiêm chỉnh, không có vẻ biếng nhát lúc ở nhà.
Tần Bồng đứng trước cửa, hành lễ: "Vương gia."
Tần Thư Hoài không ngẩng đầu, chẳng thèm cho nàng chút mặt mũi lúc ở bên ngoài, nói thẳng: "Chuyện gì, nói đi."
Tần Bồng thấy hắn không cho nàng chút sĩ diện, nàng cũng không thèm giữ lại chút tôn trọng dành cho hắn, nàng không trả lời, bước vào bên trong phòng, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Tần Thư Hoài, cười nói: "Lần này ta đến là muốn hỏi thăm chuyện đại điển đăng cơ của Vương gia."
Tần Thư Hoài tạm ngưng bút, ngước mắt nhìn Tần Bồng, Tần Bồng cười cười ngồi ngay ngắn trở lại, dường như không để tâm đến chuyện thất lễ không xin đã vào lúc nãy.
Tần Thư Hoài không cho nàng mặt mũi, là bởi vì trong mắt hắn, con rối như Tần Bồng không đáng để hắn cho. Theo những gì Tần Hoài Thư biết, người này nên do dự đứng trước cửa nói chuyện với hắn, nhưng không ngờ nàng lại đi thẳng vào, xem ra gan còn to hơn các đại thần bình thường.
Ánh mắt Tần Thư Hoài có phần lạnh lẽo nhưng Tần Bồng hoàn toàn không để ý, dường như không hề biết chuyện gì, cười nói: "Vương gia?"
"Đại điển đăng cơ đã có Lễ bộ lo liệu, ngươi không cần quản." Tần Thư Hoài lại nhìn tấu chương: "Về đi."
"Thiếp thân phải nói rõ ràng với Vương gia…"
"Giang Xuân." Tần Thư Hoài ngẩng đầu gọi người vào, nói: "Đưa Công chúa đến chỗ của Lễ bộ Thượng thư."
Nói xong, Tần Thư Hoài lại vùi đầu vào bản sớ.
Tần Bồng: "…"
Cũng không để lại lý do.
Tần Bồng bị Giang Xuân đưa đến chỗ của Lễ bộ Thượng thư hỏi chuyện đại điển đăng cơ, thật ra nàng không có hứng thú với chuyện này, nàng nói được một lát thì bỏ về.
Giang Xuân trở về, bẩm báo với Tần Thư Hoài hành động của Tần Bồng, Tần Thư Hoài cầm bút nghĩ một lát bèn nói: "Để mắt tới nàng ta."
Ngày hôm sau, sáng sớm Tần Bồng lại đến phủ của Tần Thư Hoài, nàng nhờ người đưa thiệp vào, không lâu sau, gác cổng đã quay trở ra, ngại ngùng nói: "Công chúa, Vương gia nói, hôm nay Công chúa đến, trước tiên phải điền tên vào danh sách đến thăm, Vương gia xem xong sẽ phải xem xét thời gian mới gặp."
Nghe ngữ khí này, Tần Bồng vô cùng tức.
Lần đầu tiên nàng biết, hóa ra gặp Tần Thư Hoài lại là chuyện khó làm đến như vậy, trước đây gặp Tần Thư Hoài đều là nàng muốn hay không, chưa từng có chuyện nàng có thể hay không.
May mà Tần Bồng khống chế cảm xúc rất tốt, rất nhanh nàng đã biết, trước không giống nay, bây giờ Tần Thư Hoài cũng không có chuyện gì nhờ nàng, nàng khó mà gặp được hắn cũng là chuyện bình thường.
Nàng nguôi giận, cầm giấy bút, lần này nàng nghĩ một lý do thẳng thắn hơn, chính là hỏi Tần Thư Hoài hắn có muốn vị trí Nhiếp chính vương hay không.
Vị trí này tất nhiên Tần Thư Hoài sẽ muốn, có điều hắn dường như đang chờ Vệ Diễn nên luôn không vào cung tìm Lý Thục, nàng và Lý Thục cũng đang chờ Tần Thư Hoài mở lời, đây là một chuyện lớn, nàng không tin Tần Thư Hoài sẽ không để ý đến nàng.
Ai mà ngờ, sau khi chờ hơn một canh giờ, người gác cổng cầm thư quay lại, trên mặt viết bốn chữ không cần nàng lo.
Tần Bồng: "…"
Trong phút chốc, nàng tức đến mức vò trang giấy thành cục, ném thẳng đi.
Sau khi ném xong nàng cũng hiểu ra, Tần Thư Hoài làm như vậy là đang có ý cảnh giác với nàng, nàng muốn gặp Tần Thư Hoài nếu như với lý do không bình thường e rằng không được.
Nhưng mà nếu như hôm nay không gặp được Tần Thư Hoài, sau này làm sao nàng nói dối với Tần Thư Hoài rằng nàng biết tin tức từ miệng của hắn? Càng quan trọng hơn là, làm sao vào hôm Tần Thư Hoài giết Vệ Diễn giữ hắn ở trong Tuyên Kinh, tạo cơ hội cho Lục Hữu?
Theo tính khí của Tần Thư Hoài, chỉ cần hắn còn, e rằng Lục Hữu không thể cựa quậy, vả lại đến lúc đó e rằng độ khó của việc cứu Vệ Diễn sẽ tăng lên không ít.
Nghĩ một lát sau, Tần Bồng quyết định, nàng sẽ đứng chờ ở trước cửa nhà Tần Hoài, không lâu sau đó, nàng nhìn thấy một đại thần đến cửa, nàng vội vàng chạy đến, mấy ngày nay nàng đã ghi nhớ dáng vẻ của các đại thần trong triều, lập tức nhận ra đó là Thôi Khánh của Đại Lý Tự Khanh, bèn chạy qua nói: "Thôi đại nhân!"
Thôi Khánh hơi ngây người, lát sau mới nhớ ra, đã gặp nàng ở yến tiệc trong cung, Trưởng công chúa Tần Bồng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!