Chương 50: (Vô Đề)

Tần Thư Hoài bóp chặt dây thừng, xông thẳng một mạch vào Vệ phủ.

Trên đường mưa rơi từng hạt tí tách, Giang Xuân theo sau Tần Thư Hoài, vội vàng lên tiếng: "Chủ tử, chậm một chút!"

Tần Thư Hoài không nói gì, tâm trí hắn toàn là bóng dáng của Tần Bồng.

Lần đầu tiên nhìn nàng, trong Hộ Quốc Tự, phong thái trang trọng như vậy, bấy lâu nay, cử chỉ giống nhau của nàng và Triệu Bồng.

Không phải là hắn chưa từng nghĩ đến nàng có quan hệ với Triệu Bồng, nhưng thời cơ nàng xuất hiện quá là khéo léo, lúc ban đầu hắn đã tưởng nhầm nàng bắt chước Triệu Bồng để mê hoặc hắn.

Đáng lẽ hắn phải nghĩ ra sớm hơn mới đúng.

Nếu như nàng thật sự là Tần Bồng, thật sự là Khương Y, tại sao vẫn có thể điềm nhiên đứng trước mặt hắn như thế.

Cho dù là kẻ địch trên chính trường, cho dù hắn hại toàn bộ gia tộc nàng, nàng cũng chưa từng tỏ ra yêu hận hắn một cách cực đoan.

"Công chúa đối xử với ta dường như không có ý thù địch?"

"Mặc dù ta là công chúa nhưng trong cung lại không sống được tốt…"

"Lục Hữu, ngươi phải sống tốt như vậy mới có thể báo thù Tần Thư Hoài cho ta."

Làm sao Khương Y lại không có chút ý thù địch?

Làm sao Khương Y có thể nói câu "mặc dù ta là công chúa" một cách thuận miệng như vậy?

Lúc Lục Hữu xuất hiện, người sống lại không chỉ có Khương Y mà còn có Triệu Bồng.

Lúc Vương Kha xuất hiện, người sống lại không chỉ có Khương Y mà còn có Triệu Bồng.

Nghĩ đến lúc Tần Bồng nói "như vậy mới có thể báo thù Tần Thư Hoài cho ta", nàng có ý muốn giết hắn không? Có ý hận hắn không.

Không có.

Nàng đối với cái chết của mình không hề có ý thù hận, cảm xúc khi nói ra lời này, thay vì nói hy vọng Lục Hữu báo thù giúp nàng thì đúng hơn là vì nàng muốn khích lệ Lục Hữu sống tốt hơn một chút.

Ngoài Triệu Bồng ra, những người khác trong mắt họ đều nghĩ là hắn giết nàng.

Nếu như không phải là Triệu Bồng, nếu như không phải là Triệu Bồng người mà biết rõ năm đó rốt cuộc hắn vì sao lại đút thuốc độc cho nàng, làm sao có thể đối diện một cách bình tĩnh như vậy với người đã ra tay giết nàng.

Bởi vì nàng biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cho nên cho dù chính tay hắn đút thuốc cho nàng uống nhưng nàng vẫn không nghĩ đó là lỗi của hắn.

Nhưng vì sao nàng lại không đến tìm hắn?

Tần Thư Hoài đến hậu viện Vệ phủ, đi thẳng đến phòng của Triệu Bồng.

Nhưng khi đã đến được đây, trong phút chốc Tần Thư Hoài lại mất đi hết dũng khí.

Trong đầu hắn vẫn đang nghĩ đi nghĩ lại vì sao nàng đã trở về mà không đến tìm hắn?

Có phải nàng không nhận ra hắn.

Hai người nói chuyện với nhau, trong lời nói, rõ ràng nàng vẫn còn nhớ chuyện cũ, nàng từng nói nàng rất hiểu Tần Thư Hoài.

Nàng nhớ hắn mà, thậm chí thi thoảng ánh mắt nàng nhìn hắn vẫn chứa đựng vẻ dịu dàng, dường như nhìn hắn thì sẽ nhớ đến chuyện chuyện cũ, vậy tại sao, lý do gì đã khiến nàng không đến tìm hắn?

Tần Thư Hoài đứng trong đình viện, cứ đứng mãi như thế.

Từng hạt mưa tí tách rơi xuống, hắn bối rối nhìn về phía cửa lớn, nghĩ đến lời của Liệu Thư Ngạn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!