Hắn giết người nhà Khương Y, theo lý mà nói, Khương Y có lòng thù hận với hắn thì không thể bình tĩnh như thế. Những năm gần đây, nhiều người đến giết hắn, rất nhiều tên không thể ra tra ngọn ngành, Tần Thư Hoài vốn nghĩ là người của Triệu Ngọc phái đến, hôm nay xem ra, có lẽ là… Tần Bồng.
Triệu Bồng chết trong tay hắn, chính tay hắn đã đút thuốc độc cho nàng, bất luận là vì nguyên nhân gì, đối với Triệu Ngọc và Bạch Chỉ mà nói, đây là sự thật.
Hắn cũng hiểu Triệu Ngọc, hắn quá hiểu tên Triệu Ngọc này. Với tình cảm của Triệu Ngọc dành cho Triệu Bồng thì sẽ không dễ dàng để bất cứ người nào làm hại Triệu Bồng, bất luận là vì nguyên nhân gì, đối với Triệu Ngọc mà nói, hung thủ phải giết, hắn cũng phải giết.
Bây giờ Triệu Ngọc đã là Đế Vương, Triệu Ngọc phái người đến thích sát hắn là chuyện bình thường.
Trước đây hắn không muốn quá so đo tính toán, bây giờ lại cảm thấy phải kiểm tra kỹ càng lại, người rốt cuộc là do ai phái đến.
Nếu như mười năm này Tần Bồng luôn có ý đồ thích sát hắn, vậy Tần Bồng chắc chắn là Khương Y không còn nghi ngờ gì, cũng có thể nói sau khi Khương Y chết trên người Tần Bồng, sau đó Tần Bồng lấy thân phận Khương Y sống đến bây giờ.
Nếu như không có người giết hắn, vậy có thể là năm đó Tần Bồng năm đó đến trên người Khương Y, sau khi Khương Y chết Tần Bồng lại trở về cơ thể của bản thân.
Tần Thư suy nghĩ, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Bắt đầu từ lúc nào hắn đã tin vào những thứ này?
Hắn cảm thấy bản thân đã trúng tà.
Nhưng trong khoảnh khắc này, hắn lại không đồng ý bỏ qua chuyện này. Chuyện này dường như là một cọng rơm, làm hắn cảm giác, Triệu Bồng vẫn có thể sống trở lại.
Có thể sao?
Lần này hắn sẽ không để tất cả mọi người nhận ra sự thất thố của mình, hắn sẽ cẩn thận đi điều tra chuyện này, hắn nhất định phải biết, rốt cuộc Khương Y làm thế nào sống lại được.
Ánh mắt Tần Thư Hoài trở nên lạnh lẽo, đứng dậy.
Sáng sớm ngày hôm sau, người của Trương Anh và Tần Thư Hoài trực tiếp cãi nhau về vấn đề người đảm nhiệm vị trí Thứ sử Dương Châu.
Vì vấn đề này cả hai đã cãi nhau rất lâu, Trương Anh tiến cử một người, người của Tần Thư Hoài lại ra sức bới móc chuyện xấu của người đó, luận tội hắn ta!
Tần Thư Hoài tiến cử một người, Trương Anh liền tìm chuyện rắc rối của người mà Tần Thư Hoài tiến cử, tố cáo hắn ta!
Người tố ta ta tố người hết nửa tháng trời, vị trí Thứ sử Dương Châu vẫn để trống. Hôm nay người của Trương Anh còn đang tố cáo Dương Toàn – người mà Tần Thư Hoài tiến cử phẩm chất không đoan chính, người của Sử Bộ có vài người ngồi không yên, Sử bộ Thượng thư đứng ra, tức giận nói: "Cãi cãi cãi, các người cả ngày cãi tới cãi lui, tính toán trong lòng các người lẽ nào mọi người còn không rõ sao?
Vị trí Thứ sử Dương Châu đã để trống nửa tháng, các người còn không nêu ra được điều lệ, các người nói đi, rốt cuộc các ngươi muốn như thế nào!"
"Chương Thượng thư." Trương Anh không thèm đếm xỉa tới lời của ông ta nói: "Ngài như vậy là có ý gì? Không thích hợp là không thích hợp, lẽ nào không thích hợp vẫn phải tùy tiện tiến cử một người?"
"Trương đại nhân." Chương Thành quay đầu lại, khuôn mặt có vài phần lạnh lùng: "Người không phải là thánh hiền ai có thể không sai lầm, tha cho người được nên tha đi."
"Lời này ngài nói với Nhiếp Chính Vương đi!" Trương Anh hừ lạnh: "Trước đó lão hủ tiến cử Lục đại nhân, ngài ấy lại kén chọn."
Chương Thành cau mày, quay người nhìn về phía Tần Thư Hoài, cung kính nói: "Vương gia, chuyện vị trí Thứ sử trọng đại, không thể để trống quá lâu, vẫn là mời Nhiếp Chính Vương và các vị đại nhân bàn bạc kỹ hơn."
Tần Thư Hoài không nói gì, hắn uống một ngụm trà, biết thời cơ đã đến.
Lúc này trên triều đường, không chỉ người của hắn mà người của Trương Anh e rằng cũng nài nỉ, mong muốn sớm kết thúc chuyện này.
Tần Thư Hoài quay đầu nhìn về phía Tần Bồng, dường như cũng tùy ý hỏi một câu: "Công chúa cảm thấy như thế nào?"
So với Trương Anh và Tần Thư Hoài, lúc này Tần Bồng xem như là người thứ ba trong triều đường.
Mặc dù người thứ ba này yếu thế hơn một chút, bất cứ việc gì đều nhìn hai người nói chuyện, nhưng vào lúc hai người đều rơi vào chỗ bế tắc, người phò trợ thứ ba trên danh nghĩa này dường như là thích hợp nhất.
Tần Bồng cũng biết thời cơ đã đến, ở phía tấm rèm thở dài một tiếng nói: "Bản cung cảm thấy, lời của Chương thượng thư nói rất chí phải, không thể cứ để trống vị trí Thứ sử mãi, chi bằng đề Dương đại nhân…"
"Không thể!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!