Chương 40: (Vô Đề)

Nhưng lời này Tần Bồng không thể nói ra, nàng nghiêm túc cung kính khom người với Vệ Diễn, Vệ Diễn vẫy vẫy tay tự mình rời đi.

Sau khi Vệ Diễn đi rồi, Tần Bồng suy nghĩ, đi tìm Vệ lão thái quân. Vệ lão thái quân đang ngồi ở trên giường nói chuyện phiếm cùng nha hoàn hồi môn của bà là Tống nương tử. Tần Bồng đi vào, hai người thu lại tiếng cười, ý cười trên mặt lại không giảm. Vệ lão thái quân tiếp đón Tần Bồng ngồi vào bên cạnh, Tần Bồng quy củ ngồi quỳ ở bên Vệ lão thái quân, rồi sau đó hàn huyên cùng bà một vài việc vặt.

Sau khi hàn huyên trong chốc lát, Vệ lão thái quân đột nhiên nhớ tới gì đó, phất tay với Tống nương tử ở bên cạnh. Tống nương tử liền biết điều lui xuống. Đến khi Tống nương tử đi rồi, Vệ lão thái quân thở dài nói: "Tứ điện hạ, những lời hôm nay lão thân nói với ngài thật ra đều là lời từ đáy lòng."

Tần Bồng hơi hơi sửng sốt, Vệ lão thái quân nhìn nàng, trong mắt đều là thương hại: "Ta biết, hiện tại ngài lại đây là cảm thấy hôm qua bản thân cùng Liễu thái phó đi ra ngoài là không thỏa đáng, tới bồi tội với lão thân, nhưng lão thân cũng nói, thật ra ta không ngại, Vệ gia cũng không ngại."

"Con à…" Vệ lão thái quân vươn tay, nắm lấy tay Tần Bồng, thở dài nói: "Ta gọi ngài là Tứ điện hạ, là muốn để ngài hiểu rõ, hiện giờ ngài không chỉ là con dâu của Vệ gia, mà còn là Trấn Quốc trưởng công chúa. Cái thân phận này ở trên người, con liền không cần giống như trước, vâng vâng dạ dạ. Đừng nói là con ăn một bữa cơm cùng Liễu thái phó, cho dù là có một ngày nói cho ta, con muốn thành thân cùng Liễu thái phó, thậm chí là nuôi mấy tên trai lơ, ta cũng không cảm thấy có việc gì."

Nghe được lời này, cả người Tần Bồng đều chấn kinh, nàng ngơ ngác nhìn Vệ lão thái quân. Vệ lão thái quân "Haiz" một tiếng, vẻ mặt tiếc nuối nói: "Con đừng kinh ngạc, ai không muốn như vậy chứ? Nếu ta là công chúa, ta cũng muốn nuôi mấy gã trai lơ. Chỉ là lão nhân kia không có lỗi gì với ta, cùng người kia trải qua nửa đời người, những ngày còn lại, không phải người kia thì không cần."

"Nhưng mà con thì khác…" Vệ lão thái quân quay đầu: "Ta cùng lão gia trải qua hơn phân nửa đời, con đếm xem con mới mấy tuổi chứ? Mười lăm tuổi con gả đến Vệ gia, A Dương cũng chưa từng chạm vào con, con không đáng phải thủ tiết cả đời vì hắn. Nếu như con gặp được người mình thích hoặc là người có thể làm con vui vẻ, ta đều ủng hộ con."

"Tiểu tử A Diễn kia nghĩ nhiều, luôn muốn cái gì mà trách nhiệm, rồi gia tộc…" Vệ lão thái quân nắm tay nàng, vỗ vỗ: "Ta thì không nghĩ nhiều như vậy, ta chỉ kỳ vọng các con còn trẻ thì được sống tốt. Đặc biệt là con, con vì Vệ gia mà đã ăn quá nhiều đau khổ."

Tần Bồng nghe Vệ lão thái quân nói thì cúi đầu, trong lòng có chút khổ sở.

Trải qua những ngày ngươi lừa ta gạt đã lâu rồi, chợt nhìn thấy một người chân tình thật ý như vậy, khó tránh khỏi cảm động. Chỉ là tấm chân tình thật ý này nên dành cho Tần Bồng đã thanh đăng cổ phật mười năm kia, không nên là nàng.

Nhưng mà người kia đã đi rồi, Tần Bồng hít vào một hơi, nắm lấy tay Vệ lão thái quân, nghiêm túc nói: "Mẫu thân, mặc kệ ngày sau như thế nào, cả đời con đều sẽ là Tần Bồng của Vệ gia."

Nói rồi Tần Bồng ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định: "Con coi ngài như thân mẫu, coi tiểu thúc như huynh đệ, mẫu thân, ngài yên tâm đi."

Vệ lão thái quân không nói chuyện, bà khẽ vuốt tóc Tần Bồng, trong mắt tràn đầy từ ái.

"Ta sinh sáu đứa con, hiện giờ chỉ còn lại A Diễn, tuy rằng con không phải ta thân sinh, nhưng mười năm này cũng chỉ có con ở Vệ gia bồi ta, Tiểu Bồng à…" giọng Vệ lão thái quân có chút nghẹn ngào: "Trong lòng ta, đương nhiên cũng coi con như là con của ta vậy."

"Bọn họ không còn, cho nên người sống sót, nên trôi qua tốt một chút, con nói có đúng hay không?"

Vệ lão thái quân nói bọn họ, Tần Bồng đương nhiên biết là ai.

Là những người của Vệ gia đã chết ở trên chiến trường đó, là hài tử, trượng phu của Vệ lão thái quân, còn có trượng phu của Tần Bồng.

Trong nháy mắt, Tần Bồng đột nhiên không hề bài xích với những cảm xúc đó của nguyên thân, nàng đột nhiên phát hiện, thật ra so sánh với Triệu Bồng, Tần Bồng sống cũng hoàn toàn không tệ.

Triệu Bồng có ai chứ?

Ngoại trừ Triệu Ngọc, Triệu Bồng chỉ có hai bàn tay trắng. Tất cả mọi người đều là hư tình giả ý, thậm chí nàng cho rằng ít nhất Tần Thư Hoài có thể coi như bạn bè vậy mà lại đưa cho nàng một ly rượu độc.

Mà Tần Bồng, tuy rằng trượng phu đã chết nhưng ít nhất nàng có Vệ gia.

Được Vệ lão thái quân nắm tay, nghĩ đến Tần Minh trong vòng tay ngửa đầu nhìn nàng, Tần Bồng bỗng nhiên phát hiện, thật ra quê hương của nàng có lẽ cũng không cần phải trở về.

Ở chỗ này nàng có quá nhiều trách nhiệm, phải tận hiếu thay Tần Bồng, bảo vệ Vệ gia, phải phụ tá Tần Minh lớn lên, ít nhất để cho tiểu hoàng đế này trở thành như Triệu Ngọc hôm nay. Còn Bắc Yến thì sao?

Triệu Ngọc đã lớn lên, đã không cần nàng.

Tần Bồng im lặng không nói, Vệ lão thái quân thở dài một tiếng, ôm đứa con dâu hay khóc này vào trong lồng ngực, bất đắc dĩ nói: "Khóc đi, lão thân ở đây."

Tần Bồng: "…"

Sau khi hàn huyên cùng Vệ lão thái quân trong chốc lát, Tần Bồng ra khỏi phòng. Lúc này Bạch Chỉ tới cửa đón nàng, trong viện tràn ngập màu xanh của cây cối, Tần Bồng và Bạch Chỉ bước chậm ở trên hành lang dài, nhìn cảnh bên ngoài, thở dài nói: "Khi ngươi và ta gặp nhau là vào mùa đông, mà giờ đã vào xuân."

Bạch Chỉ không nói chuyện, giữ lấy quần áo của nàng, đi đường đoan chính thẳng tắp. Tần Bồng liếc mắt nhìn nàng ấy một cái, có chút tò mò nói: "Ngươi tới Tề quốc bao nhiêu năm rồi?"

"Sáu năm."

"Đã từng trở về gặp trượng phu chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!