Sau khi Tần Bồng và Tần Thư Hoài thương lượng xong, Tần Bồng liền dọn hết công việc đến thư phòng của Tần Minh, Tần Thư Hoài dạy học ở phía trên, Tần Minh liền ở dưới nghe giảng bài, Tần Bồng lại làm bộ nghiêm túc làm việc ở phía sau.
Tần Bồng làm việc rất đúng mực, tuy rằng mỹ nhân ở phía trước, nhưng mỗi ngày nàng đều tự chủ siêu mạnh mà hoàn thành công việc như cũ.
Từ trước đến nay nàng làm việc rất chuyên chú. Thời còn niên thiếu đọc sách cùng với những công chúa hoàng tử khác, người khác thì học từ sáng đến tối, còn nàng chỉ cố định học một canh giờ, nhưng một canh giờ đó âm thanh gì nàng cũng không nghe thấy, chỉ kiên trì làm một việc, cuối cùng thành tích cũng không hề thua kém so với những người học từ sớm đến tối chỉ đọc sách.
Đương nhiên, nàng cũng nhiều lần so sánh huynh đệ tỷ muội mình với Tần Thư Hoài, loại người này thì không thể so được. Năm đó nàng cảm thấy mình rất có văn hóa, kết quả là thời điểm bắt đầu theo đuổi Tần Thư Hoài liền cảm thấy mình là một người thất học.
Mà hiện giờ Liễu Thư Ngạn, sau khi tiếp xúc cẩn thận, quả thật là có vài phần tương tự Tần Thư Hoài, ít nhất ở trong chuyện đọc sách này, có lẽ nam hài tử Tề quốc đều có thiên phú và sở thích như vậy.
Thời điểm Tần Bồng làm việc, thỉnh thoảng Tần Thư Hoài lại ngẩng đầu nhìn nàng chăm chú.
Người này ngày thường hay chơi đùa nhưng mà lúc làm việc lại vô cùng chăm chú, ngay cả ánh mắt của hắn cũng chú ý không đến.
Điểm này, quả thật rất giống Triệu Bồng.
Sở dĩ thích Triệu Bồng, đương nhiên là do trên người người này có rất nhiều điểm hắn vừa ý. Ví dụ như điểm chuyên chú này, Tần Thư Hoài cho rằng, trong những người hẳn đã từng gặp qua, có rất ít người so được với Triệu Bồng, cũng chỉ có Tần Bồng hôm nay hắn chứng kiến mới có chút giông giống.
Bởi vì quá tập trung cho nên Tần Bồng làm việc rất nhanh, không đến một canh giờ đã xem xong hết sổ con trên tay nàng rồi. Nàng đặt sổ con đã phê xong một bên, sau đó liền chống cằm nhìn "Liễu Thư Ngạn" hết sức chuyên chú.
Ánh mắt của nàng rất chăm chú, mang theo thâm tình, Tần Thư Hoài muốn không chú ý đến cũng khó.
Lần cuối cùng bị ánh mắt đánh giá trần trụi như vậy vẫn là lúc hắn mười hai tuổi, khi đó hắn bắt đầu cao lớn hơn, mặt mày bắt đầu nở ra, Triệu Bồng cũng bắt đầu khai quật được hứng thú đối với sắc đẹp của mình. Có một ngày nàng đột nhiên nói với hắn: "Tần Thư Hoài, ta phát hiện trong cung này chỉ có ngươi là lớn lên đẹp nhất."
Từ đó về sau, nàng liền thích nhìn chằm chằm hắn.
Ánh mắt của nàng rất có tính xuyên thấu, nhìn ngắm đến trên người của ngươi, mặc kệ ngươi đang làm gì, đều có thể cảm giác được cảm xúc hoàn toàn không thèm che đấu kia.
Bị Triệu Bồng nhìn chằm chằm bốn năm năm, Tần Thư Hoài đã sớm quen với loại ánh mắt này, vì thế hắn làm bộ giống như không cảm giác được, tiếp tục nghiêm túc dạy Tần Minh học.
Tần Bồng không khỏi có chút kỳ quái, động tác nhìn chằm chằm người khác này nàng đã làm rất nhiều lần, cho dù người năm đó được xưng là vui buồn không hiện ra mặt – Tần Thư Hoài bị nhìn như vậy cũng phải đỏ mặt. Tuy rằng sau đó hắn cũng bình tĩnh lại, nhưng mà là bởi vì bị nhìn nhìn chằm chằm quá lâu nên đã miễn nhiễm, Liễu Thư Ngạn sao lại mạnh như vậy? Hoàn toàn không bị quấy rầy?
Tần Bồng nghĩ, cảm thấy đại khái là Liễu Thư Ngạn là nam nhân ưu tú như vậy, hẳn là đã từng bị rất nhiều nữ nhân nhìn chăm chú, có lẽ hắn từng gặp những nữ nhân còn điên cuồng hơn cả nàng.
Vì thế Tần Bồng thay đổi một sách lược khác, bắt đầu nghiêm túc lắng nghe "Liễu Thư Ngạn" đang nói gì.
"Liễu thư ngạn" đang giảng《 Sử Ký 》cho Tần Minh, Tần Minh nghe rất nghiêm túc, "Liễu Thư Ngạn" bắt đầu giảng từ Ngũ Đế bản kỷ cho Tần Minh, Tần Minh càng nghe càng nhíu mày, Tần Bồng chú ý tới, đang muốn mở miệng thì nhìn thấy "Liễu Thư Ngạn" buông quyển sách trên tay xuống, ôn hòa nói: "Bệ hạ có thắc mắc gì sao?"
Tâm tư tỉ mỉ, chú ý đến người khác, cộng điểm!
Thiện cảm của Tần Bồng với "Liễu Thư Ngạn" lại tăng thêm một tầng, nàng rất muốn biểu hiện một chút, làm "Liễu Thư Ngạn" chú ý tới sự tồn tại của nàng, nhưng mà lại cảm thấy tùy tiện chen vào nói sẽ quấy rầy Tần Minh học tập, vì thế nàng liền nỗ lực nhịn xuống, tạm thời lấy tư thái người đứng xem đi nghe hai sư đồ này nói chuyện.
Nghe thấy "Liễu Thư Ngạn" mở miệng, Tần Minh có chút thấp thỏm, nhưng vẫn dò hỏi: "Mới vừa rồi thái phó có nói, Nghiêu bảy mươi năm đến Thuấn, hai mươi năm đã già, thoái vị hai mươi tám năm đã băng hà, ta muốn biết, Nghiêu là sống một trăm mười tám tuổi sao?"
"Từ《 Sử Ký 》mà nói, ít nhất cũng phải một trăm mười tám tuổi."
Ánh mắt Tần Minh lộ ra thần sắc khiếp sợ, hắn lại nói tiếp: "Ngài lại nói, Thuấn năm hai mươi tuổi đã có tiếng là người hiếu thảo, năm sáu mươi mốt Đại Nghiêu lên ngôi vua, ba mươi chín năm sau đi săn bắn ở phía Nam, sụp đổ trong vùng hoang dã, vậy Thuấn sống đến một trăm tuổi phải không?"
"Hẳn là vậy."
"Thái phó." Tần Minh nhíu mày: "Ngài nói cho trẫm《 Sử Ký 》ghi lại lịch sử có thật, nhưng từ lúc bản kỷ của Ngũ Đế bắt đầu, trẫm đã cảm thấy, cuộc sống được ghi lại trong quyển sách này rất khác so với những gì mà trẫm biết, thái phó cho rằng, đây thật sự là lịch sử thật sao?"
Nghe thấy vấn đề này, Tần Bồng không nhịn được mà ghé mắt nhìn Tần Minh, vấn đề này năm đó nàng cũng từng thắc mắc, nàng và những người như Tần Thư Hoài, Bạch Chỉ chưa bao giờ tin quỷ thần, nếu tin quỷ thần thì làm sao có thể sống nổi trong cung? Trong cung có ai mà không làm chút việc sai trái, trong tay không dính chút máu tươi, nếu là có báo ứng của oan hồn lệ quỷ, sợ là ai cũng không thể chết tử tế được.
Đương nhiên, chuyện này là trước đây, hiện tại Tần Bồng vẫn rất tin vào điều này.
Năm đó nàng cũng từng hỏi Tần Thư Hoài vấn đề này, khi đó Tần Thư Hoài vẫn còn là thiếu niên, nghiêm túc nói với nàng: "Thời đại của Ngũ Đế đã xa lắm rồi, khó có thể khảo chứng, có lệch lạc cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng điều này cũng không chứng minh rằng nó không có giá trị, Thái Sử Công sở dĩ đem Ngũ Đế bản kỷ để vào《 Sử Ký 》là bởi vì hắn đã viếng thăm nhiều nơi, trưởng lão ở những nơi đó đều có truyền thuyết liên quan, được xác minh, lúc này mới quyết định viết chuyện xưa của Ngũ Đế vào sách."
"Triệu Bồng, với tư cách là một con người, nàng có biết điều tồi tệ nhất của nàng là gì không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!