Tần Thư Hoài: "……"
Nếu nói lúc trước hắn còn chưa đoán được Tần Bồng là ai như vậy thì giờ phút này hắn gần như là hoàn toàn hỗn loạn.
Hắn liều mạng tự hỏi, thù giết nàng? Hắn giết người của Khương gia, nữ, 6 năm trước Lục Hữu làm hộ vệ, ngoại trừ Khương Y thì còn có ai nữa sao??
Hơn nữa trọng điểm là, đã từng giết là có ý tứ gì?!
Là giết chết, hay là giết rồi mà may mắn chạy trốn được?
Chẳng lẽ nàng là Khương Y? Nhưng mà thi thể của Khương Y rõ ràng là ở……
Tần Thư Hoài càng nghĩ thì đầu càng muốn phình to. Hắn cảm thấy mình đã gặp phải kẻ thù cường đại nhất đời này. Những kẻ thù trước kia còn có thể mơ hồ đoán được một vài manh mối, nhưng mà lúc này, ngoại trừ đối phương là người của Khương gia, hắn cái gì cũng không biết nữa.
Tần Thư Hoài gật đầu, ý bảo chính mình đã hiểu rõ. Tần Bồng giơ tay xoa xoa tóc của hắn. Trong lòng Tần Thư Hoài có chút muốn trốn tránh nhưng vẫn khống chế được.
"Ngươi chịu ủy khuất rồi." Tần Bồng ôn hòa nói: "Ngươi chờ thêm một thời gian nữa đi, khi ta bắt được vị trí Thứ sử Dương Châu và Thuận Thiên Phủ Doãn vào tay, ta sẽ mang ngươi trở về."
Tần Thư Hoài tiếp tục gật đầu, lôi kéo tay Tần Bồng, viết nói: "Tiếp theo ngài dự định làm gì?"
"Ta?" Tần Bồng có chút kỳ quái, Tần Thư Hoài tiếp tục viết: "Ngài muốn giết Tần Thư Hoài sao? Ta có thể giúp ngài!"
Tần Bồng cười cười, Lục Hữu vẫn luôn ngây thơ như vậy, nếu Tần Thư Hoài dễ giết như vậy thì nàng đã sớm giết rồi.
Nàng nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Quên đi."
Nàng đã giết Tần Thư Hoài ba đời, thật ra hận ý đã sớm phai nhạt đi rất nhiều, quan trọng là, hiện giờ nàng mơ hồ cảm thấy, sự tình năm đó hình như không đơn giản như vậy.
Lời Bạch Chỉ nói làm nàng ý thức được, dưới tình huống bị thiếu đi một phần ký ức như vậy, có khả năng là nàng vĩnh viễn sẽ không tìm được chân tướng. Ví dụ như năm đó vì sao mà Triệu Ngọc là người đầu tiên biết được Tần Thư Hoài động thủ với nàng? Bạch Chỉ là một người không dễ dàng thân cận với người khác, vì sao lại nói nhiều lời với nàng như vậy? Mà vì sao Khương Nguyên lại nói với Bạch Chỉ nhiều như vậy?
Tần Bồng là một người đa nghi và cẩn thận, hiện giờ nàng căn bản là không dám đưa ra quyết định gì. Năm đó, thời điểm nàng mới vừa trở thành Khương Y, khi tỉnh lại gần như là bị Tần Thư Hoài làm cho choáng váng đầu óc.
Nàng từ bỏ vinh hoa phú quý của công chúa để gả cho hắn, hắn lại vì vinh hoa phú quý của mình mà độc chết nàng?!
Phẫn nộ làm nàng căn bản không nhìn rõ chân tướng, nhưng mà sau khi trọng sinh ba đời, nàng đã trưởng thành, không còn là một cô nương mười chín tuổi xúc động lỗ mãng nữa, nàng bắt đầu có thể bình tĩnh xem xét quá khứ kỹ càng, bắt đầu không cực đoan, bắt đầu thong dong bình tĩnh, bắt đầu nếm thử thời điểm đối đãi thiện ý với thế giới này, nàng bỗng nhiên có loại trực giác, có lẽ Tần Thư Hoài cũng không xấu xa như vậy.
Cho nên bây giờ nàng cảm thấy, chỉ cần hiện tại Tần Thư Hoài không có cản trở gì, nàng cũng không có sức lực để truy cứu quá khứ quá mức, cứ như vậy đi.
Nàng vỗ vỗ vai "Lục Hữu", trấn an nói: "Ta cổ vũ ngươi thôi, đừng thật sự ngớ ngẩn đi giết Tần Thư Hoài, chuyện báo thù này không cần phải nóng nảy, có cơ hội thì báo, không có cơ hội thì hãy quên đi, hắn không cản trở con đường của ta vậy thì không có việc gì. Chúng ta hãy nhìn về phía trước, so với giết hắn, thì nắm chắc quyền lợi trong tay, ngồi vững trên vị trí của mình, à, lại tìm thêm một người không tồi để thành thân……"
Nói rồi, Tần Bồng đột nhiên nhớ tới một chuyện vẫn luôn suy xét gần đây, quay đầu nói với "Lục Hữu": "Ngươi cảm thấy Liễu Thư Ngạn thế nào?"
Tần Thư Hoài nghe Tần Bồng nói xong, cảm thấy có chút giật mình, Tần Bồng vậy mà lại coi trọng Liễu Thư Ngạn?
Hắn mím môi, tiếp tục viết lên tay Tần Bồng: "Ngài muốn thành thân với họ Liễu sao?"
"Ừm, ta cảm thấy hắn cũng không tồi."
Tần Bồng gật đầu, nói với Tần Thư Hoài: "Ta cảm thấy hắn ôn hòa, lại có tài văn chương, hơn nữa còn đặc biệt kiên nhẫn với tiểu hài tử. Ta thấy hắn đối xử với Tần Minh khá tốt, về sau ta chính là trưởng công chúa, ta phải phụ trách Tần Minh đúng không? Hơn nữa cái người Liễu Thư Ngạn này có vẻ ngoài cũng rất phù hợp với thẩm mỹ của ta, đặc biệt là thời điểm cười rộ lên…… Đặc biệt có hương vị."
Nghe những lời này, không hiểu sao Tần Thư Hoài lại cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.
Bởi vì những lời này, năm đó Triệu Bồng cũng từng nói với hắn.
Khi đó Triệu Bồng còn nhỏ, nói những lời giống như đúc, Triệu Bồng nhắc với hắn mãi, sau đó nói cho hắn: "Tần Thư Hoài à, nếu không phải ngươi trông đẹp mắt thì ngươi thật sự là không phù hợp yêu cầu của ta chút nào."
Hiện giờ Tần Bồng lại nói như vậy, gần như là một chữ không khác, Tần Thư Hoài cơ hồ cảm thấy có phải nữ nhân trên khắp thiên hạ đều thích Liễu Thư Ngạn hay không?
Tần Thư Hoài không nói lời nào, Tần Bồng chọt chọt người hắn: "Hỏi ngươi đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!