Liễu Thư Ngạn đi theo Tần Bồng trở về trong phòng. Sau khi Tần Bồng cho người bày đồ ăn, lập tức hàn huyên với Liễu Thư Ngạn về việc học của Tần Minh.
Tần Minh ở bên cạnh lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng nhìn Tần Bồng. Học thức Liễu Thư Ngạn uyên bác, lại có kinh nghiệm hành quân đánh giặc, khi nói chuyện không câu nệ về sách vở, đến Tần Bồng cũng cảm thấy bản thân mình được lợi. Nàng gật đầu, đột nhiên cảm thấy lúc trước Tần Thư Hoài tiến cử Liễu Thư Ngạn có lẽ thật sự chỉ vì Liễu Thư Ngạn thích hợp?
Nghĩ như vậy, ăn cơm xong, nàng hỏi thẳng: "Lần trước Liễu đại nhân nói chuyện bản thân không liên quan gì đến Nhiếp Chính Vương, vậy Liễu đại nhân cảm thấy tại sao Nhiếp Chính Vương lại đề cử ngài?"
Lúc này chung quanh không có người, cũng chỉ có Tần Minh ở bên cạnh ăn cơm, Tần Bồng hỏi thẳng, Liễu Thư Ngạn cũng không kiêng kỵ, nghĩ rồi nói: "Thật ra Nhiếp Chính Vương vẫn là một người vô cùng công chính, cho dù người và ngài ấy có xung đột, nhưng mà ngài phù hợp, ngài ấy vẫn tiến cử."
"Là như vậy sao?"
Tần Bồng nghi ngờ nhìn Liễu Thư Ngạn. Liễu Thư Ngạn cười cười: "Ta và ngài ấy không phải kẻ địch đã tốt lắm rồi, có thể nói ra lời này, thật ra cũng rất đúng trọng tâm, nếu không ta lại là nói xấu ngài ấy."
Tần Bồng cảm thấy người như Liễu Thư Ngạn khá thú vị, lại tán gẫu với hắn vài câu, rồi sau đó đưa hắn rời đi. Chờ Liễu Thư Ngạn đi rồi, Tần Bồng đang muốn rời đi, bỗng nhiên cảm giác bị người khác nắm lấy tay áo kéo đi.
Tần Bồng quay đầu lại thì thấy Tần Minh vô cùng đáng thương nhìn nàng.
"Làm sao vậy?" Tần Bồng nhẹ giọng nói, cúi thấp người, dò hỏi: "Có chuyện gì không vui?"
"Tỷ tỷ…" Tần Minh cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ có thể ngủ cùng ta một đêm không?"
Tần Bồng ngẩn người. Tần Minh nói xong, dường như cảm thấy mình nói sai gì đó, vội vàng nói: "Ta tùy tiện nói mà thôi, tỷ tỷ cứ coi như ta nổi tính trẻ con đi…"
"Ừm là tính trẻ con." Tần Bồng nhìn bộ dáng cẩn thận của Tần Minh, trong lòng có chút chua xót.
Đứa trẻ 9 tuổi bình thường vẫn ngây thơ hồn nhiên, nhưng Tần Minh lại sống cẩn thận như vậy, ngay cả yêu cầu muốn tỷ tỷ ở lại cũng phải nghĩ kỹ như vậy.
Tần Bồng nhớ tới Triệu Ngọc năm đó. Khi đó Triệu Ngọc hoạt bát hơn Tần Minh nhiều. Nàng nắm lấy tay của Tần Minh, dịu dàng nói: "Đệ vốn dĩ là đứa trẻ, muốn cái gì thì cứ nói cho tỷ tỷ, tỷ tỷ cho đệ. Nếu sai, tỷ tỷ sẽ nói cho đệ, được không?"
"Được." Tần Minh gật đầu thật mạnh, ôm Tần Bồng, nghiêm túc nói: "Ta muốn tỷ tỷ vĩnh viễn đối xử tốt với ta, vĩnh viễn bảo vệ ta!"
Tần Bồng cười khanh khách, ôm Tần Minh đi vào, nhéo mũi Tần Minh nói: "Chỉ có đệ dẻo mồm."
"Đương nhiên." Nói xong, Tần Minh ngẩng đầu lên, mặt đầy kiên định: "Ta cũng sẽ đối xử với tỷ tỷ vô cùng tốt, bảo vệ tỷ tỷ!"
"Không phải ta dẻo mồm." Tần Minh có chút sốt ruột: "Ta nghiêm túc!"
"Biết rồi, biết rồi" Tần Bồng dỗ đứa nhỏ: "A Minh của chúng ta trưởng thành phải bảo vệ ta đó!"
Bởi vì có Tần Bồng ở bên, đêm đó Tần Minh vô cùng vui vẻ, hắn tự mình đi dọn giường cho Tần Bồng, hai tỷ đệ nằm cùng nhau. Tần Bồng dịu dàng nói: "Ngủ đi."
Tần Minh trời sinh nhỏ gầy, 9 tuổi mà nhìn như 6 tuổi. Tần Bồng nhéo thịt của hắn, lẩm bẩm nói: "Phải ăn nhiều một chút."
"Ừm, được, ta sẽ ăn nhiều!" Tần Minh đáp lại yêu cầu của Tần Bồng đặc biệt kịp thời.
Tần Bồng cười cười, nhưng có chút kỳ quái: "A Minh, lời của ta, đệ đều sẽ làm được sao?"
"Sẽ làm được." Tần Minh gật đầu, nghĩ nghĩ, hắn vươn tay ra, bàn tay nho nhỏ cầm bàn tay của Tần Bồng, giương mắt nhìn nàng: "Cho nên, tỷ tỷ có thể đừng rời khỏi ta không? A Minh rất ngoan."
"Tại sao đệ nghĩ ta sẽ rời khỏi đệ?" Tần Bồng có chút kinh ngạc, nàng cho rằng nàng đã chôn giấu suy nghĩ này rất sâu rồi, nhưng mà Tần Minh vẫn nhìn ra, nhìn khuôn mặt nàng, trong mắt tràn đầy lo lắng nói: "Ta luôn cảm thấy, sớm muộn gì sẽ có một ngày, tỷ tỷ không phải là tỷ tỷ của ta, sẽ rời bỏ ta."
"Trong lòng của tỷ tỷ có một ngôi nhà khác." Tần Minh dựa vào nàng, âm thanh có chút khàn khàn: "Tỷ tỷ từ trước đến nay không yêu thương ta, ta biết."
"Đệ…"
Tần Bồng nhất thời không biết nên nói cái gì. Mọi người đều nói trẻ con mẫn cảm, trước kia nàng không biết, hiện giờ lại sâu sắc cảm nhận được từ trên người Tần Minh.
Có lẽ hắn không biết rõ tại sao lại cảm thấy như vậy, chỉ là trực giác của hắn đã trở thành phán đoán chính xác nhất của hắn.
Tần Bồng ôm hắn, không biết nên nói cái gì, vỗ nhẹ lưng hắn, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!