Suy nghĩ này chợt lướt qua, Tần Thư Hoài thu lại suy nghĩ, nhìn nữ tử trước mặt đang giơ tay đặt ở trên trán, cung kính quỳ trên mặt đất: "Gặp qua Vương huynh."
Hai người họ tính ra là huynh muội cách sáu đời, bởi vì thật sự cách quá xa, có lẽ là cần phải tính từ ông của ông của Tần Thư Hoài, cho nên khi Tần Bồng gọi như vậy Tần Thư Hoài nhất thời còn chưa phản ứng lại được, hắn nhíu mày, một lát sau mới chậm rãi nói: "Gặp qua Công chúa."
Xuân Tố ở bên ngoài nhận được ánh mắt của Tần Bồng thì đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại hai người Tần Bồng và Tần Thư Hoài. Tần Thư Hoài bước về phía trước, nâng vạt áo lên, ngồi quỳ ở đối diện Tần Bồng.
Sắc mặt của hắn nhàn nhạt, nhìn không rõ cảm xúc gì, Tần Bồng cũng không biết là bắt đầu từ khi nào mà Tần Thư Hoài biến thành dáng vẻ như bây giờ, trong trí nhớ của nàng khi mới vừa gặp được Tần Thư Hoài, người này vẫn là một thiếu niên hay nói, những năm nàng và hắn vừa mới thành thân đó gần như mỗi đêm hắn đều không ngủ được, lăn qua lộn lại.
Lăn lộn xong rồi cũng không chê mệt, nắm tay nàng có vô số lời muốn nói.
Thật ra mười hai năm qua vẫn luôn là nàng ở bên cạnh hắn, chẳng sợ số lần gặp mặt không nhiều, nhưng làm thê tử thứ ba của hắn, đối với việc hiểu rõ hắn có lẽ là cũng sâu hơn so với bất kỳ kẻ nào. Nhưng giờ phút này đối diện với hắn, nhìn người này ngồi quỳ ở trước mặt mình, thần sắc bình đạm khí độ thong dong nâng chung trà lên, gương mặt không vui không giận ấy đã không còn là gương mặt thiếu niên tính tình trẻ con nữa, nàng mới chợt giật mình, thế là đã gần bảy năm trời nàng không nhìn kỹ hắn.
Mà bảy năm đủ để khiến một người hoàn toàn thay đổi, thiếu niên năm đó thích cười thích nói chuyện hiện giờ cũng đã thành Hoài An Vương khí độ thong dong bình tĩnh.
"Công chúa tìm bổn vương là muốn nói chuyện gì?"
Tần Bồng vẫn luôn nhìn hắn, làm Tần Thư Hoài có vài phần không thoải mái, hắn nâng mí mắt lên, đón nhận ánh mắt của đối phương, Tần Bồng lập tức thu lại suy nghĩ miên man, cười nói: "Thiếp thân thỉnh Vương huynh tới chủ yếu là vì việc của Thập lục hoàng tử, Thập lục hoàng tử là đệ đệ đồng bào của thiếp thân, hiện giờ Vương gia muốn đưa A Minh đi, không biết là vì chuyện gì?"
Tần Bồng cùng Tần Thư Hoài quanh co, đồng thời trong lòng đã chuẩn bị xong lý do thoái thác, muốn để cho Tần Thư Hoài cân nhắc lợi hại, ngàn vạn đừng ngu xuẩn làm ra chuyện như xử lý hoàng tử tự mình đăng cơ.
Không nói đến chuyện khác, Tần Bồng là chị dâu của Vệ Diễn, là tỷ tỷ ruột của Tần Minh, muốn giết Tần Minh thì Vệ Diễn sẽ nghĩ như thế nào?
Tần Bồng biết Tần Thư Hoài không phải người không màng bá tánh, nàng bắt chẹt khuyết điểm của Tần Thư Hoài, chỉ thiếu nhắc đến như thế nào. Khi nàng đã chuẩn bị tốt để nghe câu trả lời của Tần Thư Hoài thì lại không ngờ, Tần Thư Hoài nhấp một ngụm trà rồi nói thẳng: "Hiện giờ con nối dõi của bệ hạ đều đã mất trong cung loạn, chỉ để lại Thập lục hoàng tử là huyết mạch thiên gia, đương nhiên là ta sẽ đón Thập lục điện hạ trở về kế thừa đăng cơ ngôi vị hoàng đế."
Vừa nghe lời này, Tần Bồng lập tức sửng sốt.
Nàng vốn tưởng rằng Tần Thư Hoài đã chuẩn bị một đống lý do, cũng chỉ là muốn đưa Tần Minh đi rồi sau đó lặng yên không một tiếng động giết chết, không cho Tần Minh bất cứ cơ hội nào để đăng cơ. Ai biết Tần Thư Hoài vừa mở miệng chính là đi đăng cơ?!
Trong lòng Tần Bồng kinh hoàng nhưng trên mặt vẫn trấn định như cũ, nàng uống ngụm trà để an ủi, tiếp tục nói: "Vương huynh cũng là huyết mạch thiên gia, càng là chính thống của Tĩnh Đế, sao vương huynh không tự mình xưng đế?"
Mặt Tần Thư Hoài không đổi sắc, vẫn là dáng vẻ trung quân ái quốc nói: "Vương thúc đối với ta ân trọng như núi, bổn vương lại há có thể vào sau khi vương thúc qua đời mà không đối đãi tốt với huynh đệ của mình?"
"Mà…" Tần Thư Hoài giương mắt nhìn về phía Tần Bồng, khóe miệng gợi lên một nụ cười trào phúng: "Xem ý của công chúa hôm nay có lẽ đã chuẩn bị tốt lý do thoái thác khuyên bổn vương, bây giờ chỉ có hai người chúng ta, công chúa cần gì phải làm bộ làm tịch?"
"Hiện giờ con nối dõi của bệ hạ chỉ còn lại Thập lục hoàng tử, bổn vương cũng không có lựa chọn, nếu hôm nay công chúa nguyện ý thì theo bổn vương hồi cung, bổn vương để Lễ Bộ bắt tay chuẩn bị, tất cả mọi người đều vui mừng. Nếu công chúa không muốn…" Tần Thư Hoài hơi dừng lại, liếc mắt nhìn Tần Bồng một cái. Tần Bồng mỉm cười không nói nhưng đã hiểu rõ ý của Tần Thư Hoài.
"Nếu như không muốn…" Nụ cười trên mặt Tần Bồng mang theo lạnh lẽo: "Vậy từ nay về sau sẽ không còn Tứ công chúa nữa, ý Vương huynh là thế này sao?"
"Vệ Diễn đang ở biên cương, muốn đến đây cũng phải hơn nửa tháng. Cho dù là Vệ Diễn xung đột với bổn vương, ta cũng cũng không sợ chút nào, quan trọng nhất chính là, công chúa tin tưởng rằng Vệ Diễn sẽ ra tay vì công chúa sao?"
Tần Thư Hoài nhất châm kiến huyết(1).
(1)Nhất châm kiến huyết: chỉ châm một mũi mà thấy máu, một câu mà chỉ được chỗ trọng yếu.
Thực lực của Vệ Diễn và hắn cũng tương đương, sau khi chuyện lắng xuống, Tần Minh cũng đã đăng cơ, Vệ Diễn sẽ vì một chị dâu đã chết mà động thủ với Tần Thư Hoài sao?
Không nói đến chuyện bản thân Tần Bồng và Vệ Diễn cũng không có nhiều qua lại, cho dù có, Vệ Diễn là một nam tử lèo lái một gia tộc cũng tuyệt đối không phải một người xúc động như vậy.
Không phải Tần Bồng không biết tốt xấu, ý của nàng chẳng qua cũng chỉ là khuyên bảo Tần Thư Hoài không cần giết Tần Minh để mình đăng cơ. Hiện giờ nếu Tần Thư Hoài không có ý này, nàng cũng sẽ không nhiều chuyện. Vì thế nàng hành lễ nói: "Ngày sau liền đa tạ Vương huynh chiếu cố."
"Vậy…" Tần Thư Hoài đứng dậy, sắc mặt bình đạm: "Bổn vương chúc mừng trưởng công chúa trước."
"Tạ vương huynh. Bổn cung cũng chúc mừng Vương huynh trước."
Chúc mừng cái gì, hai người đều không nói rõ, nhưng trong lòng lại biết rõ ràng.
Ấu tử đăng đế, người như Tần Thư Hoài đương nhiên sẽ trở thành người cầm quyền thực tế.
Nhưng mà những điều đó đều đã là lời phía sau, việc lập tức được giải quyết, trong lòng Tần Bồng giãn ra rất nhiều, nói với Xuân Tố: "Thu thập một chút, chuẩn bị xuống núi tiến cung."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!