Tần Bồng nghe lời Tần Thư Hoài nói, không khỏi ngẩn người.
Nàng không yêu hắn?
Đây là điều nàng trước khi chết nói với hắn sao?
Trước khi chết chuyện gì đã xảy ra với bọn họ, sao nàng lại nói lời tuyệt tình như vậy?
Triệu Bồng yêu Tần Thư Hoài không, Tần Bồng từng nghĩ qua, kết quả cuối cùng là, có lẽ có thích, còn về yêu có lẽ không có.
Khi đó Triệu Bồng quá bận rộn, đối với Triệu Bồng, Tần Thư Hoài có lẽ là một cái cảng tránh gió, một người bạn chơi, một người sẽ đối tốt với nàng.
Tín nhiệm giống như bạn bè vậy, cũng thân mật giống người thân, có cảm kích, có thưởng thức, có yêu thích nhàn nhạt, các loại cảm xúc phức tạp khác,… Nếu như nói đến chữ yêu, nàng không dám nói.
Triệu Bồng không biết yêu một người là như thế nào, nhưng theo tính cách của nàng, khi đã yêu có lẽ là yêu một cách oanh liệt, không bao giờ quay đầu lại.
Nhưng mà năm đó Triệu Bồng bị buộc gả cho Tần Thư Hoài, chỉ có do dự và sợ hãi.
Năm đó khi Triệu Bồng đi theo Tần Thư Hoài trở về Đại Tề cũng là bị ép buộc, bực bội, bất an, không vui.
Nàng có hơi thích Tần Thư Hoài, dù sao thì quen biết nhiều năm như vậy, ở bên nhau nhiều năm như vậy, hơn nữa Tần Thư Hoài là người ưa nhìn, tính tình cũng không tồi, không có lý do để nàng không thích. Cho nên lúc Tần Thư Hoài mười tuổi đến mười sáu tuổi, nàng luôn trêu hắn, quấy rầy hắn.
Chỉ là nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ gả cho hắn.
Thậm chí trước khi gả nàng còn tính cách ước định mình cho một vị Tướng quân Phong Tranh, tay cầm trọng binh, nếu nàng gả cho hắn ta, như vậy thì ngôi vị Hoàng đế của Triệu Ngọc sẽ càng được đảm bảo.
Nàng còn nhớ rõ ngày Hoàng đế gọi nàng và Phong Tranh vào trong điện hỏi chuyện hôn sự, Tần Thư Hoài đã chạy suốt từ học đường vào trong cung, canh giữ ở cửa cung.
Khi đó nàng không biết hắn thích nàng, nàng được Hoàng đế hứa, cũng được Phong Tranh gật đầu, hiện tại chỉ chờ thánh chỉ tứ hôn. Nàng vui vẻ ra khỏi cửa cung thì đã thấy Tần Thư Hoài đứng ở cửa chờ nàng.
Hắn vẫn còn thở hổn hển, rõ ràng đã chạy một quãng đường rất xa, nàng có chút kinh ngạc, không nhịn được hỏi: "Không phải ngươi đang học sao?"
"Nàng gặp Phong Tranh rồi?"
Hắn tiến lên hỏi nàng. Nàng ngẩn người, cảm thấy tin tức của người này quá nhanh, sau đó lại nghĩ người ở trong cung ai chẳng có vài cơ sở ngầm? Nàng cũng không hề giấu chuyện nàng gặp Phong Tranh cho nên nàng gật đầu, cười nói: "Đúng vậy, ta sắp được tứ hôn rồi."
"Tần Thư Hoài." Âm thanh của nàng dịu dàng, chậm rãi nói: "Rất nhanh ta sẽ có gia đình của riêng mình, đứng vững được gót chân. Ngươi thì sao? Khi nào ngươi có thể quay về Đại Tề?"
Nói xong, cũng không biết xảy ra chuyện gì, Triệu Bồng lại cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, nàng thở dài, đi về phía trước, nghĩ Tần Thư Hoài vẫn đi theo phía sau như thường lệ, cho nên nàng cũng không có để ý, chậm rãi nói: "Nếu như ngươi không muốn quay về thì thôi, về sau A Ngọc làm Hoàng đế, ta sẽ là Trưởng Công chúa, ta sẽ quan tâm ngươi, ngươi yên tâm."
Lúc đang nói chuyện nàng mới nhận ra Tần Thư Hoài không đi theo, nàng quay đầu lại thì thấy cả người Tần Thư Hoài đang run rẩy.
Hắn đứng tại chỗ, nắm chặt tay dưới áo.
Triệu Bồng cảm thấy tâm trạng của Tần Thư Hoài không ổn, nàng nhíu mày: "Ngươi làm sao vậy?"
"Không phải nàng… nói nàng thích ta sao?"
Dường như Tần Thư Hoài rất gian nan mới mở miệng nói: "Trước kia nàng nói như vậy."
Triệu Bồng ngẩn người, vốn dĩ nàng muốn nói thật với hắn, đó chỉ là trêu hắn thôi.
Vào năm chín tuổi, lần đầu tiên gặp hắn nàng đã nói thích hắn, lời này có thể tin được sao? Nàng cứ chơi như vậy cả một tuần, mỗi ngày hắn đều giả đứng đắn và cứng ngắt, vừa nói thích hắn, hắn đã đỏ mặt. Nàng thích hắn, thích trêu đùa hắn, chỉ thế mà thôi.
Chỉ là không biết có chuyện gì, nhìn bộ dáng run rẩy của hắn, nàng không nói lên lời, chỉ có thể quay đầu đi, đổi đề tài nói: "Thư Hoài, chúng ta bây giờ nói chuyện thích hay không thích cái gì? Nắm quyền thế ở trong tay mới là điều quan trọng, biết chưa?"
"Cho nên." Tần Thư Hoài quay đầu, nghiêm túc nhìn nàng: "Nàng gả cho hắn, là vì hắn có quyền thế, phải không?"
"Nàng gả cho hắn." Hắn tới gần nàng, Triệu Bồng cảm thấy hơi sợ hãi, không nhịn được lùi lại. Tần Thư Hoài bước từng bước đến trước mặt nàng, ép cho nàng phải dựa vào tường, không thể lùi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!