Chương 20: (Vô Đề)

Tần Bồng theo Vệ Diễn lên xe ngựa, Vệ Diễn vừa vào xe ngựa đã lộ ra vẻ không giống khi ở trước mặt người khác, vội nói: "Tẩu tử, thích khách kia đâu rồi?"

"Ngươi nói ai?"

"Cũng không phải chỉ có một người?" Vệ Diễn ngẩn người, rõ ràng không nghĩ tới. Tần Bồng ôm lò sưởi ấm áp ở bên cạnh, hơi mệt mỏi: "Chỉ có một thích khách, lấy bản lĩnh của Tần Thư Hoài có thể bị ép thành như vậy?"

Vệ Diễn không nói chuyện, nhìn vẻ mặt của Tần Bồng vô cùng mệt mỏi, liền nói: "Tẩu tử nghỉ ngơi trước đi, chuyện còn lại cứ nói sau."

Tần Bồng đáp lại một tiếng nhỏ, Vệ Diễn yên lặng nhìn Tần Bồng.

Người này không giống với trước kia, thật sự rất không giống với trước kia.

Nếu như nói năm đó nàng là tia sáng ẩn tàng của mình, một người thật sự có thể giấu diếm tốt, không có chút sơ hở nào như vậy sao? Mà tại sao nàng lại muốn giấu diếm?

Thân thủ của nàng rõ ràng cho thấy dựa vào kỹ xảo, không có bất kỳ căn cơ luyện tập, nếu như vì giấu diếm mình, về phần tình huống rõ ràng biết tập võ như vậy, không có bất kỳ căn cơ nào sao?

Nhưng mà nếu như người này không phải là Tần Bồng, tại sao nàng có thể ngụy trang không chút sơ hở nào như vậy, thậm chí ngay cả cái bớt bí ẩn như vậy cũng bị nàng biết được? Hơn nữa bình thường mà nói, đối với những thứ đã trải qua, trí nhớ không kém chút nào, nếu như không phải là tự mình trải qua, rất khó để bắt chước được như vậy.

Vệ Diễn suy nghĩ, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Tần Bồng. Trước khi không thể xác định hắn không dám làm nhiều chuyện gì khác, suy cho cùng hôm nay Tần Bồng cũng không làm ảnh hưởng gì tới chuyện của Vệ gia.

Khi Tần Bồng thức dậy, Vệ Diễn đã che đậy tất cả suy nghĩ, cười nhìn Tần Bồng nói: "Tẩu tử đã dậy rồi?"

"Ừ." Tần Bồng đứng dậy, xoa đầu nói: "Ta đi rửa mặt trước, hôm nay làm phiền tiểu thúc rồi."

"Nên làm thôi."

Vệ Diễn đưa Tần Bồng đi xuống.  Lúc xuống xe ngựa, Tần Bồng nhìn thấy có một người đang đứng trên đường, mặc một cái váy dài màu trắng giống như đang hỏi đường người khác.

Trong mắt của Tần Bồng mang theo ý cười.

Bạch Chỉ này thật là tới rất nhanh.

Nàng dừng ở trước cửa phủ đệ, nói với Xuân Tố tới đón nàng: "Lát nữa bày một cái bàn ở hậu viện, ta muốn đánh đàn ở đó."

"Hả?" Xuân Tố ngẩn người, nhưng chợt nhớ tới hôm nay tính tình của chủ tử không thích người khác hỏi tại sao, cho nên vội nói: "Vâng."

Bạch Chỉ đang hỏi đường nghe thấy, gật đầu với người đang nói chuyện với nàng ấy, nói: "Tạ ơn đại gia."

Nói xong liền xoay người rời đi.

Mà Tần Bồng ở bên trong phòng, sau khi rửa mặt đã đi tới chòi nghỉ mát ở hậu viện. Lúc này trong đình thả màn che xuống, đốt lửa than, đàn được bày trên bàn, trà bánh cũng đã bày lên. Sau khi Tần Bồng kêu mọi người lui ra bảo vệ hậu viện, lại bắt đầu gãy đàn.

Chưa được một lúc, một bóng dáng màu trắng tung mình đi vào. Tần Bồng giống như không biết, người kia đi tới, sau khi đứng ở sau màn che một lúc, cách màn lụa trắng nhìn Tần Bồng ở bên trong.

Nhìn không rõ thân hình của người kia nhưng cũng không biết tại sao, đã cảm thấy cái bóng bên trong, tư thế và tiếng đàn giống như người ở trong trí nhớ của Bạch Chỉ.

Trong lòng của Bạch Chỉ cảm thấy ê ẩm.

Năm đó nói nàng đi Tề quốc, sau vài năm thế cục ổn định sẽ trở về thăm nàng. Kết quả nữ nhân này vừa đi đã không trở về nữa.

Bạch Chỉ nhắm mắt than nhẹ, sử dụng kiếm vén màn lên rồi đi vào.

Tiếng đàn không ngừng nghỉ, Bạch Chỉ đi tới trước người của Tần Bồng, quỳ xuống để kiếm qua một bên.

"Thương thế tốt hơn chưa?"

Tần Bồng thờ ơ nói. Vẻ mặt của Bạch Chỉ bình tĩnh, lại nói: "Ngươi muốn diệt trừ Tần Thư Hoài, đúng không?"

"Đó là hiển nhiên."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!