Tần Thư Hoài không nói chuyện, hắn dựa vào thành xe ngựa, nghe tiếng xe ngựa.
Phía sau không còn tiếng người gọi hắn, hắn nghĩ đã đi rất xa rồi.
Mà sau khi Tần Bồng chạy được nửa đường theo Tần Thư Hoài, cuối cùng vẫn không đuổi kịp xe ngựa, chỉ có thể nhìn xe ngựa biến mất ở trước mặt nàng.
Nàng lẳng lặng đứng ở trên đường, Triệu Ngọc bước tới, ôm lấy nàng, thở dài: "Tỷ, về đi."
Tần Bồng không nói chuyện, nàng lẳng lặng nhìn phía trước.
"Thật ra tỷ biết." Nàng bình tĩnh mở miệng: "Hắn không trách ta, hắn chỉ là…"
"Chỉ là cái gì?" Triệu Ngọc bình tĩnh mở miệng: "Lúc này, tỷ còn tìm cớ thay hắn?"
Tần Bồng quay đầu nhìn Triệu Ngọc, Triệu Ngọc nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của Tần Bồng, nhất thời không nói được lời nào, một lúc sau mới thở dài đưa tay lên trước mặt nàng, ánh mắt dịu dàng: "Tỷ như vậy, đệ phải làm gì mới phải đây?"
"A Ngọc?"
Tần Bồng có chút không hiểu, Triệu Ngọc lắc đầu, đỡ nàng nói: "Đi thôi, hôm nay chúng ta khởi hành."
"Ta không đi…"
Tần Bồng mấp máy môi, Triệu Ngọc ngẩng đầu nhìn nàng: "Rốt cuộc thì tỷ muốn chấp mê bất ngộ đến bao giờ?!"
"Đệ trở về đi."
Tần Bồng còn muốn nói gì đó, Triệu Ngọc đột nhiên giơ tay, điểm huyệt đạo của nàng, bế ngang nàng lên, bình tĩnh nói: "Đệ muốn đưa tỷ về, chứ không phải đệ hỏi tỷ."
Tần Bồng không thể động đậy, nàng bị Triệu Ngọc ôm trở về.
Trong đầu nàng mơ hồ hiện lên gì đó, nhưng không thể nào nhớ được.
Nàng cảm thấy Triệu Ngọc giờ phút này rất xa lạ, rồi lại rất quen thuộc.
Nàng lẳng lặng đánh giá hắn, người thanh niên bây giờ thân cao thẳng dài, không còn là hài đồng hồi đó đi sau nàng nữa rồi.
Lông mày của hắn mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng thời trẻ, nhưng một thân tôn hoa khiến người ta không dám nhận.
Hắn bế Tần Bồng về phòng ngủ, đút thuốc cho nàng.
Uống thuốc sau, hắn cúi đầu hôn Tần Bồng, ôn hòa nói: "Tỷ ngủ trước đi."
Tần Bồng không biết thuốc kia được thêm cái gì, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, nàng cảm thấy không ổn, hé môi, nhưng không nói được gì.
Trước mắt nàng bắt đầu mơ hồ, mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy Triệu Ngọc tươi cười.
Đợi sau khi nàng hoàn toàn ngủ say, Triệu Ngọc ngồi dậy, thu lại vẻ mặt dịu dàng, nhẫn nại, xoay người nói với Bách Hoài: "Chuẩn bị ổn thỏa?"
"Có thể khởi hành bất cứ lúc nào, nhưng người của Tần Thư Hoài vẫn đang canh chừng bên ngoài."
Bách Hoài bình tĩnh mở miệng.
Triệu Ngọc không thèm để ý, đáp lời: "Không sao, nếu chủ tử của hắn đã đồng ý, bọn họ sẽ không ngăn chúng ta."
Nói xong, hắn bế Tần Bồng lên: "Vậy thì đi thôi."
Bách Hoài gật đầu, còn muốn hỏi Triệu Ngọc cần hỗ trợ không, nhưng vừa ngẩng đầu đụng phải ánh mắt Triệu Ngọc nên không phải nhiều lời nữa.
Vẻ mặt của Triệu Ngọc rất dịu dàng, nhưng dưới sự dịu dàng đó lại có sự cuồng nhiệt và kích động không thể kìm nén.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!