Chương 10: (Vô Đề)

Tần Bồng lại kiên trì thêm một ngày, rốt cuộc cũng tới ngày Vệ Diễn nhập kinh.

Từ sáng tinh mơ nàng đã tiếp tục đi ngồi canh Tần Thư Hoài, lúc này đây nàng mang theo rất nhiều người, tách ra ngồi xổm trước đại môn của Hoài An vương phủ, sắc trời đã muộn, từ cửa sau của vương phủ có một chiếc xe ngựa nhìn qua cực kỳ đơn giản đi ra, nhưng mà phía sau xe ngựa kia lại theo vài chiếc xe ngựa, rõ ràng không phải một người đi ra ngoài.

Tần Bồng nghe được tin tức mà thị vệ báo, sau khi cười liền để xe ngựa chắn ở đầu hẻm nhỏ liên thông với cửa sau vương phủ, mấy chiếc xe ngựa bị xe ngựa của Tần Bồng chặn lại, xa phu ngồi phía trước cung kính nói: "Không biết chủ nhân đằng trước có thể nhường một chút hay không, ta còn có chuyện quan trọng, làm phiền."

"Công tử nói chuyện thật khách khí, hẳn là người xuất thân cũng không tệ lắm, …" Tần Bồng ngồi ở trong xe ngựa, mỉm cười cuốn mành lên, nhìn về phía người nói chuyện ở đối diện. Bị Tần Bồng liếc mắt một cái, đối phương lập tức cảnh giác, ánh mắt của Tần Bồng rơi xuống trên đao ở eo đối phương, nàng híp mắt: "Nhất đẳng thị vệ lại chỉ là một xa phu, không biết người ngồi trong xe ngựa là người nào?"

Nghe xong Tần Bồng nói, thị vệ đối diện cười rộ lên: "Hôm nay Tứ công chúa tới là có việc?"

"Không phải vậy…" Tần Bồng ôm lò sưởi lắc đầu: "Ta chỉ là muốn đến mời vương gia ăn bữa cơm mà thôi."

Nói xong, Tần Bồng nhìn về phía màn xe của xe ngựa, dường như có thể nhìn thấy nam nhân vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng kia sau màn xe. Nàng thâm tình chân thành nói: "Không biết vương gia có nể mặt hay không?"

"Không." Tần Thư Hoài quyết đoán mở miệng, một chút mặt cũng không để lại cho Tần Bồng, trực tiếp mở miệng: "Tránh ra."

Tần Bồng cũng không ngoài ý muốn với câu trả lời này, nàng cười tủm tỉm nhìn người bên trong, ôn hòa nói: "Ta có thể tránh ra, nhưng không biết vương gia có muốn biết Trưởng Tôn hoàng hậu trước khi đi rốt cuộc nói cái gì hay không?"

Lời nói của Tần Bồng vừa ra khỏi miệng, không khí trở nên lạnh hơn.

Trưởng Tôn hoàng hậu là mẹ đẻ của Tần Thư Hoài, năm đó Tĩnh Đế ngu ngốc, vào năm thứ ba sau khi Tần Thư Hoài đi Bắc Yến, vì không thích Trưởng Tôn hoàng hậu, sau khi diệt tam tộc Trưởng Tôn gia thì hạ lệnh đem nàng treo cổ chết. Sau khi chết thì vứt xác nơi hoang dã, thậm chí ngay cả thi thể cũng không biết ở nơi nào.

Đây là một nút thắt ở trong lòng Tần Thư Hoài, tìm kiếm thi thể của mẹ đẻ, thăm dò nguyên nhân tử vong là chuyện quan trọng nhất trong đời Tần Thư Hoài.

Tần Bồng biết, cho nên nàng cũng rõ ràng, người này tất nhiên sẽ vì chuyện này mà dừng bước.

Qua hồi lâu, Tần Thư Hoài vén màn xe lên, hắn ngồi ngay ngắn ở trong xe ngựa, thần sắc lạnh nhạt: "Ngươi muốn như thế nào?"

"Ta?" Tần bồng cười cười: "Ta nói, chỉ muốn cùng Vương gia ăn bữa cơm mà thôi."

"Được."

Tần Thư Hoài buông màn xe, nói với thị vệ: "Trở về."

"Vương gia…" Thị vệ có chút khó xử, người bên trong không có bất cứ hồi đáp nào, thị vệ mím môi, rốt cuộc vẫn nghe Tần Thư Hoài nói, nhanh chóng quay đầu trở về vương phủ.

Hai người Tần Bồng và Tần Thư Hoài đi vào từ cửa chính, Tần Bồng đi theo phía sau Tần Thư Hoài. Tần Thư Hoài đi đường rất nhanh, cả người Tần Bồng đi đường giống như một chú rắn vậy, chậm rãi mà quyến rũ, Tần Thư Hoài đi vài bước thì có chút nhịn không được, quay đầu lại nhíu mày: "Đi nhanh chút."

"Ồ?" Tần Bồng ngẩn người, sau đó là tiếng cười nhạo vang lên.

Nàng chợt nhớ tới, năm đó ra cửa cùng Tần Thư Hoài, Tần Thư Hoài cũng là như thế này, đứng ở phía trước nàng, quay đầu lại nhíu mày, chỉ là lời năm đó hắn nói chính là…

Đừng nghịch nữa.

Hiện giờ không phải thê tử của mình, lời này cũng không giống nhau, từ đừng nghịch biến thành đi nhanh chút, ngữ điệu cũng biến thành lạnh băng rất nhiều.

Tần Bồng có chút cảm khái, đi theo Tần Thư Hoài tới nơi tiếp khách, sau khi hai người ngồi xuống, Tần Thư Hoài nói thẳng: "Dùng bữa ngay bây giờ?"

"Không vội…" Tần Bồng giương mắt nhìn về phía Tần Thư Hoài, cười nói: "Chúng ta đánh một ván cờ trước đi."

"Được."

Tần Thư Hoài cũng không thúc giục, bảo người đưa hộp cờ lên. Đồng thời lại cho người chuẩn bị cơm chiều.

Xuân Tố ngồi quỳ ở một bên pha trà cho hai người, sau khi hai người suy đoán xong, Tần Bồng cầm cờ đen đi trước.

Khai cục Tần Bồng làm rất ổn, hai người không nhanh không chậm đánh cờ.

Nhiều năm không gặp, phong cách chơi cờ của Tần Thư Hoài thay đổi rất lớn, trước kia hắn chơi cờ mang theo nét nhẹ nhàng quân tử, hiện giờ trong cờ mang theo nét tàn nhẫn lại ổn trọng, ép người khác đến mức có chút không thở nổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!