Chương 22: (Vô Đề)

"Tiểu Vân, sao em đến mà không báo trước với anh?" Lục Cảnh Sâm đau lòng bé con nhưng cũng giận bé không biết tự quý trọng mình. Tại sao không gọi cho anh ngay mà lại ngồi đợi cả tiếng như vậy!

Lục Vân nắm vạt áo, gục đầu lí nhí giải thích: "Em không biết gặp anh lại khó vậy... Rõ ràng chị kia đã bảo sẽ nói với anh mà..."

Nhìn cục cưng nhà mình như thế anh còn tâm trạng gì mà la rầy nữa. Anh thở dài, ngồi xổm xuống trước mặt bánh bao đáng yêu nhà mình, đưa tay xoa đầu cậu rồi dịu dàng nói: "Không phải lỗi của em. Là ông xã không biết công khai phu nhân nhà mình, để phu nhân đến công ty thị sát mà chẳng ai biết để đón tiếp."

Lục Vân củng đầu vào lòng bàn tay anh như cún con lấy lòng chủ nhân. hai tai nhỏ đỏ ửng vì tiếng gọi phu nhân của anh.

Lục Cảnh Sâm dắt tay Lục Vân đến phòng riêng của mình, suốt đoạn đường đi chẳng hề buông ra, mặc kệ ánh nhìn đầy bất ngờ vẫn hoảng hốt của các nhân viên đi ngang qua.

Bọn họ cúi đầu chào chủ tịch, nhưng đôi mắt vẫn luôn dán chặt lên gương mặt yêu kiều phúng phính của thiếu niên đứng cạnh.

'Cậu đó là ai vậy? Đúng cưng luôn ấy!'

'Chủ tịch nắm tay em ấy kìa. Hổng lẻ...?'

'Nghe nói Lục gia còn cậu thiếu gia út rất kín tiếng. Nói không chừng là cậu bé ban nãy đó.'

'Nhìn ánh mắt dịu dàng đó của chủ tịch đi bà. Có ai mà nhìn em trai mình vậy không?'

'Ê coi chừng là cả hai thì sao?'

'Là sao ông?'

'Thì nghe nói thiếu gia út là con nuôi mà. Anh em nuôi cưới nhau đâu còn là chuyện hiếm gì nữa.'

'Ờ ha. Dám lắm à.'

'Nhà họ kiếm đâu ra bé con đáng yêu như thế để nhận nuôi vậy. Chỉ tôi chỗ để tôi lại đó kiếm vợ được không?'

'Mơ đi ông.'

...

Lục Vân bị nhiều con mắt như hổ đói nhìn chằm chằm thế kia có hơi sợ, bé nép vào sau lưng Lục Cảnh Sâm, bước từng bước nhỏ đuổi theo anh.

Lục Cảnh Sâm phì cười nhìn chú cánh cụt đang lắc lư bám theo sau mình, xoa đầu trấn an cậu. Khác với cậu, anh luôn ngẩng đầu nghênh ngang bước đi, như thể muốn khoe với cả thế giới mình có bà xã đáng yêu như thế, mấy người có không?

Các nhân viên thuộc hội ế lâu ế bền nhìn chủ tịch nhà mình mà chỉ muốn bay lên đấm. Nhưng nghĩ lại đồng lương, vì miếng cơm manh áo, bọn họ đành lủi vào một góc khóc hu hu.

Trước khi tới phòng riêng của Lục Cảnh Sâm, cả hai sẽ đi ngang qua phòng làm việc của đội ngũ thư ký chủ tịch. Anh dừng lại trước phòng họ giây lát, sau đó quay đầu bảo cậu: "Anh vào nói chuyện với họ một chút."

Cậu ngoan ngoãn đứng ngoài đợi, còn anh đẩy cửa bước vào trong. Người trong phòng nhìn thấy chủ tịch đến đều đứng lên chào.

"Chủ tịch."

Lục Cảnh Sâm gật đầu, anh nhìn lướt qua phòng một lượt rồi chỉ đích danh người thư ký phụ trách mảng tiếp khách: "Cô Liên, cô vào phòng tôi có việc."

Giọng anh rất bình tĩnh, không có vẻ gì là tức giận, nhưng Tô Thanh Liên lại như mèo bị giẫm phải đuôi, cô giật bắn người, mím môi bước theo anh.

Lục Vân thấy Lục Cảnh Sâm dẫn theo một cô gái bước ra bèn lễ phép gật đầu chào chị rồi bước đến bên cạnh anh.

Tô Thanh Liên ái ngại chào lại cậu, trong lòng cô lúc này đang ngổn ngang đủ loại suy nghĩ.

Về đến phòng của Lục Cảnh Sâm, anh dẫn cậu vào phòng nghỉ riêng bên trong, bảo cậu đợi mình giải quyết công việc một lát sẽ vào với cậu.

Lục Vân gật đầu, hỏi anh: "Em có thể livestream với fan ở đây không ạ?"

Lục Cảnh Nghiêm thơm lên má sữa của bé con, sau đó thì thầm bên tai cậu: "Phí mượn phòng của em là..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!