Chương 15: (Vô Đề)

Trên xe về nhà, Lục Cảnh Sâm lâu lâu lại lén nhìn Lục Vân, anh nghĩ mãi cuối cùng vẫn không kiềm được buộc miệng hỏi cậu: "Tại sao vậy?"

Lục Vân đang nhìn số đếm ngược trên cột đèn đỏ, bỗng nghe anh hỏi mình mới giật mình đáp: "Chuyện gì ạ?"

Đèn chuyển xanh, Lục Cảnh Nghiêm vừa nhìn đường chạy xe vừa nói: "Tại sao em lại để cái cậu Tử Lam kia chăm sóc anh cả?"

Dù chuyện này rất khó nói ra, Lục Vân cũng không biết phải giải thích từ đâu... nhưng ngẫm lại thì anh hai là người duy nhất cậu có thể tâm sự lúc này, vậy nên cậu sắp xếp từ ngữ một lát rồi nói: "Anh ấy đâu thích em... em ở lại chỉ thêm phiền thôi.

Cậu chống cằm nhìn ngắm cảnh vật đang vút qua ngoài cửa sổ, giả bộ như mình vốn chẳng hề để tâm đến chuyện này.

Lục Cảnh Sâm thở dài, kế đó anh nói ra một câu đánh thẳng trọng tâm: "Anh cả chưa từng nói không thích em."

Lục Vân nghe vậy thì sững sờ, sau đó quay ngoắt lại nhìn anh: "Anh ấy thật sự chưa từng nói sao?"

Lục Cảnh Sâm gật đầu, tiếp tục giãn hòa: "Đúng vậy, chưa từng. Tính cách anh ấy xưa giờ lạnh lùng, ít nói cười nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến sự săn sóc của anh ấy dành cho em."

Thấy Lục Vân cúi đầu không nói gì, anh lại nói: "Thậm chí vào ngày lễ trưởng thành của em, có người ở sau lưng bảo em chỉ là con nuôi cần gì tổ chức long trọng như thế này, ba mẹ đứng ra nói em là con dâu nuôi từ bé của họ, là cục cưng của nhà họ Lục này, anh cả cũng không phản bác."

"Thậm chí anh ấy còn quan tâm đến cảm xúc của em, sợ em tủi thân nên đã chủ động mang bánh kem và quà đến dỗ em vui."

Lục Vân choáng váng trước những lời này của anh, trong đầu cậu bị vây lấy bởi hằng hà sa số các câu hỏi.

Bởi vì theo cốt truyện mà cậu đã đọc thì tại lễ trưởng thành của Lục Vân, khi ba mẹ nói cậu là con dâu nuôi từ bé như Lục Cảnh Sâm vừa kể thì Lục Cảnh Nghiêm đã dõng dạc tuyên bố mình không có tình cảm gì khác ngoài tình anh em với Lục Vân và cậu sẽ là hôn thê tương tai của Lục Cảnh Sâm chứ không phải anh.

Em gái cậu đã viết thêm phân đoạn này vào để diễn tả sự rạch ròi trong chuyện tình cảm của công trước khi đến với thụ, hoàn toàn biến nhân vật Lục Vân thành tốt thí vun đắp tình cảm cho hai nhân vật chính.

Nhưng tại sao nó lại không khớp với những gì Lục Cảnh Sâm nói?

Lục Vân càng nghĩ càng mơ hồ, cảm giác sự thật ở rất gần nhưng lại cách một tầng giấy mỏng không cách nào nhìn thấu được.

Cậu xoay qua nhìn Lục Cảnh Sâm: "Anh không muốn em là của một mình anh sao? Tại sao lại nói em nghe những lời này?"

Lục Cảnh Sâm cười hiền, nhẹ nhàng xoa đầu cục cưng nhà mình: "Em là ưu tiên số một. Bản thân anh chỉ được xếp thứ hai thôi."

Lục Vân không phải người mít ướt nhưng giờ phút này cậu thật sự muốn khóc. Được xuyên đến thế giới này là may mắn và cũng là hạnh phúc lớn nhất của cậu.

Cậu đặt tay mình lên bàn tay to lớn đang nắm vô lăng của anh, nhẹ giọng nói: "Em cần thời gian để suy nghĩ thêm."

Lục Vân vừa về đến phòng thì mẹ gọi đến, vẫn là những câu hỏi thăm thường ngày, nhưng cuối cùng bà vẫn nói ra mục đích của cuộc điện thoại này.

Bà Lục: "Cái cậu Tử Lam đó... mẹ nghe nói cậu ấy ở lại chăm sóc cho Nghiêm hả con?"

Lục Vân đoán trước chuyện này sẽ truyền đến tai ông bà Lục sớm thôi, vậy nên cậu vẫn bình tĩnh trả lời: "Dạ, anh ấy xin ở lại chăm sóc cho anh Nghiêm. Gần đây con cũng bận thu âm kịch truyền thanh nên đã đồng ý."

Cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng thở dài của mẹ, sau đó bà mới dịu dàng nói: "Chuyện tình cảm của hai đứa mẹ mẹ không tiện nói nhiều. Nhưng mà... mình phải nghĩ thật kĩ nha con. Có những thứ bỏ lỡ rồi sẽ hối tiếc cả đời."

Lục Vân siết chặt điện thoại trong tay, nghẹn ngào nói: "Anh ấy không thích con..."

Dù chỉ đang nói chuyện qua điện thoại nhưng bà Lục vẫn lắc đầu như bản năng khi nghe cậu nói câu này, bà nói bằng giọng chắc nịch: "Thằng Nghiêm, nó thương con, mẹ nhìn mẹ biết."

Bà lại nói tiếp: "Mẹ rất mừng khi biết chuyện của con với thằng Sâm. Nhưng mà con có chắc con sẽ không hối hận khi lựa chọn từ bỏ Nghiêm để chọn một mình Sâm không?"

Bà lục nói vậy không phải thiên vị ai, chẳng qua là bà có suy nghĩ giống với Lục Cảnh Nghiêm, bà cũng cho rằng Lục Vân vì Lục Cảnh Sâm nên mới từ bỏ Lục Cảnh Nghiêm trong khi cậu vẫn có tình cảm với anh.

Cậu mình cần thời gian suy nghĩ. Lục Vân nằm trên giường, thẫn thờ nhìn vào khoảng không giữa trần nhà, trong lòng trăn trở mãi câu nói của mẹ. Lại một người nữa khẳng định anh cả yêu cậu.

Tại sao những gì mọi người nói đều khác xa với những gì cậu biết?

Nghĩ mãi cũng chẳng giải quyết được gì, Lục Vân ngồi bật dậy, bật máy tính lên thu âm kịch truyền thanh. Cậu muốn lắp đầy thời gian của mình bằng công việc, để không còn thời gian suy nghĩ đến chuyện kia nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!