Lục Vân tung ta tung tăng chạy vào nhà, trong lòng nghĩ không biết hai anh đã về chưa. Nhưng lời của bác quản gia đã khiến cậu thất vọng rồi, cả hai người đều chưa về, một người đang bận ở quân đội tập huấn cho lứa tiểu đội trưởng vừa được bầu ra, một người đang ở công ty giao dịch với đối tác.
Thế nhưng trong cái rủi lại có cái may, cậu chợt nhận ra thời gian trống hiếm có để thu âm của cậu là đây chứ đâu nữa.
Thế là Lục Vân vội dặn dò bác quản gia: "Con có việc bài tập phải làm, lát ông đừng kêu con xuống ăn cơm nha. Đợi làm xong, con sẽ xuống ăn sau." Nói xong là cậu chạy ngay lên phòng.
Quản gia nhìn bộ dạng gấp gáp của tiểu thiếu gia cũng chỉ cười hiền, dặn dò đầu bếp nhớ hâm nóng mấy món cậu thích, định bụng một tiếng nữa sẽ gọi cậu xuống ăn.
Trong lúc chạy vội qua cửa phòng, cậu không cẩn thận đụng hông vào vách tường khiến nơi đó đau nhói lên. Nhưng vì là tổn thương phần thịt nên cơn đau rất nhanh đã dịu lại, cậu cũng không mấy để tâm đến.
Lục Vân cúi người mở tủ, lấy kịch bản cậu đã in và giấu bên trong ra, lật lật đến phần cần thoại. Kế tiếp, cậu bật phần mềm thu âm và đeo tai nghe lên, bắt đầu công cuộc thu kịch của mình.
Phần đầu tiên trong kịch bản, tiểu thụ bị công ấn lên giường ngủ, cú va đập giữa lưng và nệm khiến cậu khẽ rên rỉ vì đau. Kế tiếp là đoạn thoại của công, Lục Vân đọc lướt qua các đoạn thoại và bắt đầu thoại phần của mình.
"Tôi không hiểu ý anh. Anh... anh mau thả tôi ra!" Lục Vân nhớ lại khi cậu xuyên qua và bị nhị ca đè trên giường cưỡng thao, giọng nói cũng như thế này, đã nghiện lại còn ngại!
Lục Vân cười hì hì, dễ dàng thu xong một lượt các đoạn đối thoại trước H. Nhưng kế đến là phân đoạn có H, vừa thở dốc vừa rên rỉ vừa nói chuyện, cậu chưa từng thử chủ động phát ra loại giọng nói mị hoặc đó bao giờ, tự nhiên lại thấy ngượng ngùng không dám mở miệng.
Lục Vân bụm mặt nghĩ, nếu là như có nhị ca ở đây thì cậu có thể phát ra loại giọng đó ngay luôn đó.
Nhưng tình thế bắt buộc, cậu đành phải thử.
Một bên khác, Lục Cảnh Sâm đang chạy xe vào bãi đỗ xe của gia đình. Đợi anh bước vào nhà, quản gia đã đứng sẵn ở đó chờ đợi. Lão cúi đầu nhận lấy ca
Lục Vân nghĩ đến lúc nhị ca ngậm lấy đầu vú mình, miệng cũng khẽ rên lên thành tiếng: "Ư... hức... Sâm... Đừng cắn... ưm...."
"Anh khốn nạn... anh... anh... aaa... đi ra ngoài.... đi ra ngoài..."
"Anh biến thái... ai cho anh liếm... liếm chỗ đó... bẩn lắm... đừng liếm... đừng vói đầu lưỡi vào mà.....a... á..."
Lục Vân nghẹn giọng, thở dốc nói xong câu thoại kia. Cậu chợt nghĩ nhị ca còn chưa liếm cúc hoa của mình, vậy mà tên chủ tịch trong kịch mới ngủ con người ta hai lần đã dám liếm rồi. Quả là không có liêm sỉ!
Nghĩ đến nhị ca, mặt cậu thoáng chốc đã nổi lên rạng mây đỏ, nũng nịu bỉu môi.
Ảnh có muốn cậu cũng không cho đâu.
"Tiểu Vân."
Giọng nói như gằn lấy từng chữ trong tên cậu kia đúng là của Lục Cảnh Sâm.
Giây phút bị kêu đó tim của Lục Vân như hụt mất một nhịp, cậu sợ đến nỗi đứng phắt dậy, ấp a ấp úng gọi: "Sâm..." Nói xong cậu chợt nhớ đến máy tính chưa tắt bèn vội tắt máy.
Nhưng Lục Cảnh Sâm đã nhanh hơn một bước nắm lấy tay cậu, tay còn lại lick vào ô phát lại. Thoáng chốc, từng đợt rên rỉ kiều mị lẫn ngọt ngào vang lên khắp phòng. Mỗi câu vang lên, mặt anh lại trầm thêm mấy phần.
Nghe đến đoạn cuối cùng, Lục Cảnh Sâm quay đầu nhìn Lục Vân: "Em giải thích ngay cho anh!"
Lục Vân chưa từng nghe Lục Cảnh Sâm nói với cậu bằng giọng chất vần này, trong phút chốc bị doạ đến sững người.
Chuyện làm kịch truyền thanh, hơn nữa còn có cảnh 18+ thế này, đâu dễ gì nói thẳng thành lời ngay được. Lục Vân biết anh giận, nhưng ngay lúc này cậu lại không tìm được cách giải thích hợp lý nào.
Lục Cảnh Sâm nhìn bé cưng bị doạ cho xoắn xuýt gục đầu ở trước mặt, tiếng chất vấn đã tới cổ họng cũng phải dằn xuống, thay vào đó là tiếng thở dài hết cách.
Lục Vân vốn đang nhẩm lại lời giải thích mình vừa soạn ra trong đầu thì bỗng cảm thấy cơ thể mình bị nhấc bổng lên, tiếp đó là cú va chạm với chiếc giường mềm mại.
"Nếu em dám để ai khác ngoài anh nghe được đoạn ghi âm đó, anh không chắc mình sẽ làm gì đâu... Cục cưng..." Lục Cảnh Sâm chống hai tay xuống giường, bọc lấy cơ thể nhỏ bé đang co rúm của Lục Vân.
Lục Vân chưa kịp hoàn hồn đã bị ai đó liếm một cái vào tai, hơn nữa chất giọng trầm ấm kia còn không ngừng đưa những lời tựa thủ thỉ, nhưng không kém phần uy hiếp rót vào bên tai cậu.
Lục Vân thử giẫy dụa, hai mắt ngấn nước nhìn Lục Cảnh Sâm: "Em ... Nhưng em muốn làm kịch truyền thanh... Làm kịch truyền thanh có phân cảnh này nên em mới... mới ...."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!