Kỷ Sơ Đào xòe tay ra, để ánh sáng ấm áp bên cửa sổ chiếu vào.
Đầu ngón tay trắng nõn căng bóng, trên móng phủ một lớp sơn đỏ rực, rất hợp với đôi môi đỏ hồng tự nhiên của nàng.
Nhớ lúc nãy Kỳ Viêm nắm tay nàng, dáng vẻ nghiêm túc cầm cọ sơn từng móng, trong lòng Kỷ Sơ Đào cảm thấy bộ móng tay được sơn đẹp đến lạ.
Nàng âm thầm liếc nhìn Kỳ Viêm đang ở bên cạnh, kiềm chế sự vui vẻ, giả vờ bình tĩnh xem xét thật kỹ, nói: "Hình như màu này hơi sáng?"
Không biết có cố ý kéo dài không, Kỳ Viêm dặm lại vài lần cho mỗi móng, đến khi Kỷ Sơ Đào nhỏ giọng nhắc nhở hắn mới đổi sang móng khác. Cứ như vậy, một bộ móng tay được sơn trong nửa canh giờ, đến khi hoàn thành thì đầu ngón tay của nàng đã bị Kỳ Viêm nắm đến nóng lên.
"Không sáng, rất đẹp." Kỳ Viêm cười nói, hắn cong khuỷu tay chống thái dương, đặt ánh mắt vào gương mặt xinh đẹp của Kỷ Sơ Đào thật lâu.
Giống như khen nàng chứ không phải khen ngón tay.
Kỳ Viêm anh tuấn nổi bật, ánh mắt thì sâu thẳm và nóng bỏng, cả hai thứ đó kết hợp lại thì càng thêm khoa trương. Kỷ Sơ Đào bị hắn nhìn nên ngại ngùng, thu bàn tay ngọc ngà lại, thẳng lưng làm ra vẻ nghiêm nghị nói: "Không được nhìn chằm chằm bổn cung như vậy!"
Kỳ Viêm vẫn không rời ánh mắt đi chỗ khác mà chỉ thay đổi tư thế: "Điện hạ đẹp nên ta ngắm."
Khi nói câu này, thái độ của hắn rất bình tĩnh, giọng nói trầm ấm êm dịu, không có bất cứ vẻ đùa giỡn nào. Kỷ Sơ Đào đã nghe rất nhiều lời nịnh nọt nhưng chưa từng nghe ai nói thẳng thắn và nghiêm túc được như hắn.
Hắn biết rõ tính tình của nàng tốt.
Kỷ Sơ Đào bất lực, thấy Kỳ Viêm rũ mắt nhìn xuống, nhìn vào mũi giày lộ ra dưới tà váy.
Hắn hơi rũ mắt, nảy ra ý mới, di chuyển cọ sơn móng tay, nói: "Vẫn chưa sơn chân ngọc của điện hạ."
Mặc dù trong phòng khách rất yên ắng, người hầu đều đứng ở hành lang nhưng Kỷ Sơ Đào vô cớ cảm thấy một luồng hơi nóng đang trào dâng.
Biết được ý định của Kỳ Viêm, nàng thu chân lại, ngồi ngay ngắn, giấu đôi chân đang mang giày tơ sen dưới tà váy, ngại ngùng từ chối: "Chân thì không được."
Kỳ Viêm chỉ nhìn nàng, cũng không làm gì quá phận, cũng không buông tay, hắn nâng mắt bướng bỉnh nói: "Ta muốn."
Cũng không biết là sở thích kỳ quái gì.
"Muốn cũng không được!" Kỷ Sơ Đào nhẹ nhàng trừng mắt hắn.
Kỷ Sơ Đào không dám nói ra chân nàng còn nhạy cảm hơn đầu ngón tay, sờ một cái đã run lên. Khi sơn móng tay, cung tì đều hầu hạ cẩn thận theo tính tình của nàng, tuyệt đối không đụng vào gót chân. Những việc như bôi kem dưỡng da đều là nàng tự làm, cung tì thân thiết cũng không được làm, chứ đừng nói đến một nam nhân ngón tay chai sần?
Nếu nam nhân đó là Kỳ Viêm cũng không được, nếu không nhịn được mà đỏ mặt và run lên thì rất mất mặt!
Nghĩ đến điều này, Kỷ Sơ Đào đột nhiên trở nên cương quyết, nàng giật lấy cây cọ sơn móng tay mà Kỳ Viêm đang cầm và giấu ở sau lưng, hậm hực nói: "Đừng có mơ! Nếu được voi đòi tiên thì bổn cung sẽ thu thẻ bài của chàng lại!"
Lúc trước Tết Nguyên Tiêu trêu đùa một nụ hôn, sau đó Kỳ Viêm đã chủ động xin được hầu hạ Kỷ Sơ Đào trong hai tháng, nói là chuộc tội nhưng là chầm chậm bước từng bước vào trái tim của Kỷ Sơ Đào. Bây giờ đã đến kỳ hạn hai tháng nhưng không ai nhắc đến việc trả thẻ bài…
Thấy thái độ của Kỷ Sơ Đào cứng rắn như vậy, Kỳ Viêm chỉ có thể kiềm chế trái tim xao động, gõ gõ ngón tay vào cạnh bàn.
Mặt trời đã khuất núi, tiếng chim ngoài cửa sổ cũng nhỏ dần. Cảnh hoàng hôn yên tĩnh này làm tiếng hô hấp cũng trở nên rất rõ ràng.
Ánh mắt sâu thẳm nhìn lên người làm người ta không bỏ qua được. Đến khi Kỷ Sơ Đào quay đầu nhìn qua thì Kỳ Viêm lại gượng gạo dời ánh mắt đi chỗ khác, quay đầu giả vờ đang ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Không được bao lâu thì đôi mắt bất chấp đó vẫn quay về chỗ cũ, nhẹ nhàng dừng trên gương mặt xinh đẹp của nàng.
Không biết từ khi nào, hắn tươi cười nhiều hơn trước mặt Kỷ Sơ Đào, không còn dáng vẻ hung dữ lạnh lùng khi mới gặp. Kỷ Sơ Đào giả vờ không biết hắn nhìn trộm, chỉ cong môi giống như hắn vậy.
…
Mấy ngày tiếp theo, Kỷ Nguyên đã điều tra rõ vụ án gian lận trong thi cử bằng những biện pháp mạnh. Nhưng tiếc là cấm vệ quân đi bắt giữ đã chậm một bước, thí sinh hối lộ đã tự sát tại nhà, còn người nhận hối lộ đã mất tích không rõ sống chết.
Trời âm u, trong quán trọ hẻo lánh cách thành Bắc ba mươi dặm về phía Bắc, từ cánh cửa rách nát có một nam nhân trung niên gầy yếu phi vào, té vào phòng phụ và lăn vài vòng, y phục xộc xệch, rách nát. Khi bò dậy, nhìn thấy những sát thủ áo đen đi vào cửa tò vò, trong mắt đều là sự sợ hãi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!