Cánh hoa rơi trên mái tóc, cảm giác lành lạnh.
Mắt Kỷ Sơ Đào long lanh, hai tay chống lên ngực Kỳ Viêm theo bản năng, nàng sửng sốt nhìn vào đôi mắt u ám, sâu không lường được của hắn.
Trải nghiệm trực tiếp kiều diễn hơn trong mộng, trên môi còn lưu lại hơi thở nóng bỏng, tê dại, khiến người ta suy nghĩ xa xôi.
Nụ hôn bất chợt và mạnh bạo vừa rồi quá kích; thích với thiếu nữ tình đầu mới chớm nở, Kỷ Sơ Đào quên cả lấy hơi, mặt nàng ửng hồng.
Kỳ Viêm một tay cầm thiềm cung chiết quế, một tay khác xấu xa ôm vòng eo chỉ vừa một nắm của Kỷ Sơ Đào, xuân y lộng lẫy, mỏng manh càng làm lộ ra đường cong lả lướt của thiếu nữ.
Mắt hắn hằn tơ máu nhàn nhạt, giọng nói khàn đến đáng sợ, hắn cụp mắt nhìn nàng: "Ta hỏi lại lần nữa, hoa này tặng ta thật sao?"
Trước nay Kỷ Sơ Đào chưa từng thấy Kỳ Viêm lộ ra vẻ mặt như thế, hắn như đang thăm dò cảnh đẹp trong mơ.
Kỷ Sơ Đào vừa đau lòng, vừa bực mình, đáp án khiến người ta thẹn thùng thế này, hắn còn muốn nàng nói mấy lần nữa?
Nàng khó nén nổi nỗi xấu hổ, hô hấp hơi gấp gáp, nàng nắm chặt vạt áo hắn, thì thầm: "Chàng là đồ ngốc à? Quan văn thì thưởng hoa sơn trà với mẫu đơn, võ tướng mới ban loan chi, bổn cung sao có thể nhầm được... A!"
Chưa đợi nàng nói hết câu, eo đã bị siết chặt, gáy được một bàn tay to đỡ lấy, hô hấp lại một lần nữa bị cướp đi.
Kỳ Viêm thực sự to gan lớn mật, nụ hôn này quá đáng hơn nụ hôn thoáng qua vừa nãy, linh hồn nàng như bị hắn vò nát rồi cắn nuốt sạch, nụ hôn dây dưa, nồng nàn, triền miên.
Sống mười sáu, mười bảy năm nay, Kỷ Sơ Đào chưa từng có trải nghiệm như thế.
Lúc này nàng choáng váng, trái tim đập nhanh như sắp nổ tung, máu tụ hết lên mặt, làn da nóng đến đau nhói. Nàng như chìm vào trong nước, tay chân rã rời, vô số cảnh đẹp rực rỡ nổ tung trước mắt, nàng không nhìn rõ vẻ mặt Kỳ Viêm, không biết rõ hải đường lại thêm rụng mấy đóa.
Kỳ Viêm như đang sốt ruột xác nhận điều gì đó, hắn hoàn toàn không cho nàng cơ hội thở dốc, cho đến khi chút lý trí cuối cùng Kỷ Sơ Đào bị đứt đoạn, cả người nàng mềm như nước rồi trượt xuống...
Kỳ Viêm đỡ cơ thể mềm nhũn của nàng rồi đè lên tường, hắn ấn khuôn mặt đỏ như nhỏ ra máu vào lồ. ng ngực mình.
Thế mà lại bị hắn hôn đến đứng không vững...
Sự xấu hổ trào dâng trong lòng, Kỷ Sơ Đào đỏ cả mang tai, nàng ngại ngùng không ngước đầu lên nổi, chỉ có thể chống trán trên vai nam nhân như bịt tai trộm chuông, bình ổn lại hơi thở gấp gáp.
Ỷ vào nàng thích mình nên dám làm chuyện như thế với Đế Cơ ngay trong hoàng cung, Kỳ Viêm quá mức ngang ngược! Hơn nữa không thèm chào hỏi một tiếng mà đã hôn người ta suýt nữa ngất đi, đúng là quá đáng quá!
Kỷ Sơ Đào túm vạt áo nam nhân, nàng rất muốn đấm vào ngực hắn để xả hận.
Thế nhưng còn chưa kịp thốt lên lời phản kháng, nàng đã bị Kỳ Viêm ôm chặt vào lòng. Nam nhân tì cằm lên vai nàng, hít hà mùi thơm nhàn nhạt, quyến rũ của thiếu nữ, sau đó bật cười.
Hắn khàn giọng, giọng nói mang theo niềm vui trước nay chưa từng có: "Điện hạ, ta vui lắm."
Hơi thở nóng bỏng phả qua tai, chút sức Kỷ Sơ Đào vừa khôi phục lại được lần nữa biến mất sạch sẽ, cuối cùng nắm đấm kia vẫn hạ xuống.
Kỳ Viêm không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Mặt đối mặt, ôm nhau chặt chẽ thế, Kỷ Sơ Đào có thể cảm nhận rõ ràng trái tim đập mạnh mẽ trong lồ. ng ngực hắn, từng nhịp từng nhịp khiến l. ồng ngực chấn động, thậm chí còn gấp gáp hơn cả nàng.
Đó là niềm vui phát ra từ đáy lòng khi nam nhân đạt thành ý nguyện.
"Ừm." Kỷ Sơ Đào nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, nàng thẹn thùng, vùi mặt sâu hơn.
Xa xa là cảnh tượng xa hoa lộng lẫy, trên Trâm Hoa yến, thiếu niên nhà ai nhận được hoa gì đã không còn ai để ý.
Hương hoa lan tỏa khắp không gian, chỉ có hai trái tim nóng bỏng gắn bó sít sao.....
Kỷ Sơ Đào vào cung nhưng không xuất hiện trên yến hội, đương nhiên cảnh tượng Trạng nguyên được ban hoa mà bao nhiêu người mong ngóng cũng bị bỏ quên.
Thế là lại có lời đồn rằng không ít cung nhân tận mắt nhìn thấy Trạng nguyên với Tam Công chúa bí mật đi với nhau, tặng hoa trên đường trong cung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!