Chương 44: Thông suốt

Mạnh Tôn vừa bước vào cung đã nhìn thấy các đồng môn trong bộ trang phục tân khoa tiến sĩ bước tới, mỉm cười chắp tay với mình: "Chúc mừng Mạnh huynh, mừng cho Mạnh huynh!"

Mạnh Tôn chắp tay đáp lễ lại, tuy rằng hắn ta rất thắc mắc nhưng vẫn giữ giọng điệu bình tĩnh và dáng vẻ tao nhã, hỏi: "Chuyện vui đâu ra vậy?"

"Mạnh huynh vẫn chưa biết à?" Các đồng môn đều cảm thấy ngạc nhiên. Sau đó, có một người đưa tay lên che miệng và ghé sát vào tai Mạnh Tôn nói nhỏ: "Vừa nãy ta nghe một vài thái giám nói rằng Tam Công chúa vốn chưa bao giờ xuất hiện ở Trâm Hoa yến mà năm nay lại đến dự rồi, lại còn mang theo một nhánh hoa đan quế để tặng người khác nữa. Thiềm cung chiết quế*, nếu không phải là cho huynh thì còn cho ai nữa?"

*Thiềm cung chiết quế: Thành ngữ, có nghĩa là leo lên cung trăng hái hoa quế, hàm ý chỉ người thi đỗ trong cuộc thi.

Mạnh Tôn bỗng im lặng.

Từ lần gặp mặt trước, hắn ta đã biết Kỷ Sơ Đào chắc chắn không phải là một người đẹp tầm thường, ngược lại nàng có khí chất trong sáng, dịu dàng, từng câu nói thốt ra đều là lời hay ý tốt, tầm nhìn của nàng cũng không phải là một nữ nhân bình thường có thể sánh ngang được. Lúc này, đột nhiên nghe được Kỷ Sơ Đào sắp tặng hoa cho hắn ta như vậy, nếu nói trong lòng hắn ta không hề có một chút rung động nào thì đó chắc chắn là lời nói dối.

Trong lúc đầu óc Mạnh Tôn đang lơ đễnh thì bỗng phía sau có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, sau đó hắn ta lại cảm thấy bả vai của mình chợt đau nhói, có một người từ phía sau đã tông mạnh vào người hắn ta.

"Mạnh huynh! Huynh không sao chứ?" Các đồng môn vội vàng đỡ lấy hắn ta.

Mạnh Tôn khẽ cau mày lại, lắc đầu, các đồng môn đứng xung quanh cũng là những người trượng nghĩa, họ tức giận đến mức túm lấy lão tiến sĩ gầy gò vừa đụng phải Mạnh Tôn đó, nói trong sự bất bình: "Này, vị huynh đài, huynh vừa đụng phải người khác đó, như vậy chả phải là huynh nên nói một câu xin lỗi hay sao?"

Lão tiến sĩ đã đụng phải Mạnh Tôn đó cũng đã lớn tuổi rồi, thân hình gã ta gầy gò như que củi, trông gã ta có vẻ như xuất thân từ một gia đình nghèo khổ. Lúc này, hai mắt của gã ta trông rất hoang mang, bộ râu trắng không ngừng run rẩy, trong miệng lại còn lẩm bẩm: "Ta nhất định phải vạch trần hắn ta, nhất định phải vạch trần hắn ta." Gã ta không ngừng lặp đi lặp lại câu nói này, như thể tinh thần không được bình thường cho lắm.

Mạnh Tôn ngăn lại các đồng môn rồi nói: "Không sao đâu, bỏ qua đi."

Cuối cùng, các đồng môn cũng đã nhìn rõ được khuôn mặt của người gây ra vụ tai nạn này, bọn họ đều ngớ người ra một lúc rồi nói với vẻ mặt kỳ lạ: "Ta còn tưởng là ai? Thì ra là huynh."

Nói xong thì người đó hừ một tiếng rồi buông đôi tay đang nắm lấy lão tiến sĩ đang nói nhảm đó ra.

Mạnh Tôn nhìn theo bóng lưng lảo đảo bước đi của lão tiến sĩ, hỏi: "Ngươi biết người này sao?"

"Thì là Trương Hư đó, cái người cố chấp đã thi khoa cử đến ba mươi ba năm đó! Sau khi kết quả được công bố thì gã ta bắt đầu phát điên lên, nói xằng nói bậy rằng có người lợi dụng việc Thánh thượng vừa chấp chính, tìm được khe hở để gian lận trong kỳ thi khoa cử... Nhưng mà không ai tin lời gã ta cả. Họ đều cho rằng gã ta lớn tuổi rồi nên bị hoa mắt nhìn lầm thôi hoặc do sau khi gã ta đỗ tiến sĩ rồi nên phát điên."

Các đồng môn như đang nói đùa với nhau vậy, người đó "ôi" lên một tiếng: "Hôm nay là ngày tổ chức Trâm Hoa yến cấp quan chức mà gã ta làm gì vậy chứ? Thật xui xẻo!"

Mạnh Tôn nhìn theo bóng lưng run rẩy cùng với những bước đi loạng choạng của lão tiến sĩ rồi trầm ngâm suy nghĩ.

Kỷ Sơ Đào đang đứng ở bên ngoài Tử Thần điện, thông qua cánh cửa đang mở của Tử Thần điện, nàng bất giác nhìn lướt vào những chỗ ngồi bên trong điện thì nhìn thấy chỗ ngồi của Trấn Quốc Hầu vẫn còn đang bỏ trống.

Trong khi chờ đợi Kỳ Viêm xuất hiện, nàng bước đến hành lang vắng người, lặng lẽ mở chiếc hộp gỗ đàn hương ra, nhìn vào cành hoa quế sum suê ở bên trong, môi nàng khẽ nở ra một nụ cười.

"Là nhánh hoa tặng cho Trạng nguyên lang à?"

Bỗng có một giọng nói quyến rũ vang lên, Kỷ Sơ Đào vội vàng đóng chiếc hộp lại rồi quay đầu lại thì nhìn thấy Kỷ Thù với một nụ cười uể oải trên môi.

"Nhị Hoàng tỷ? Tỷ làm muội giật cả mình." Kỷ Sơ Đào thở phào nhẹ nhõm rồi cất chiếc hộp vào ngực, che lại: "Hoàng tỷ nghe nói ở đâu rằng nhánh hoa này là để tặng cho Mạnh Tôn vậy?"

Kỷ Thù đưa con li nô đang ôm trong lòng cho thị nữ đứng phía sau, hừ một tiếng, nói: "Thiềm cung chiết quế, nhánh hoa quế đó chả phải thích hợp nhất với Trạng nguyên sao?"

Chiết... Chiết quế?

Kỷ Sơ Đào quên mất nhánh hoa quế còn có hàm ý này, nàng bất giác ngớ người ra.

"Tuy nhiên, ta phải nhắc nhở muội rằng văn sĩ là người cứng nhắc, cố chấp nhất. Trông Mạnh Tôn có vẻ như dễ tính nhưng bị gò bó về lễ giáo rất nhiều, không thích hợp với muội đâu."

Kỷ Thù nhàn nhã nói: "Theo kinh nghiệm của ta, bất kể ở trong khuê phòng hay ở trong cung điện, hắn ta cũng không bằng một đầu ngón tay của Tiểu Tướng quân của muội. Tính tình ta ngang bướng, cho nên chỉ thích những mỹ nam nghe lời nhưng tính muội lại ngoan ngoãn như vậy thì phải là dạng người hung mãnh như Kỳ Viêm mới thích hợp."

Khi Kỷ Sơ Đào nghe được hai từ "khuê phòng" và "hung mãnh" khiến cho nàng suýt nữa thì đỏ mặt lên.

Tuy rằng, nhị tỷ nói chuyện không hề kiêng nể gì nhưng mọi lời nói khi thốt ra lại khiến người nghe rất hài lòng. Kỷ Sơ Đào cũng cảm thấy Kỳ Viêm tốt hơn Mạnh Tôn rất nhiều...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!