Chương 40: Cùng Kỳ

"Đây là ngọc bội tuỳ thân của ta, nó có ý nghĩa rất đặc biệt, ta tặng nó cho điện hạ."

Vào lúc đại hôn trong giấc mơ, những gì Kỳ Viêm nói càng ngày càng rõ ràng hơn.

Kỷ Sơ Đào đứng đó sững sờ, vừa ngạc nhiên vừa tim đập loạn nhịp một lúc.

Ngạc nhiên là lúc trước Kỳ Viêm đã lừa nàng nói hắn không có ngọc bội, tim đập loạn nhịp là vì những hình ảnh kiều diễm xen lẫn nước mắt trong giấc mơ cuối cùng đã trở thành sự thật chắc như đinh đóng cột.

Nàng không thể diễn tả được cảm giác của mình lúc này.

E dè ư? Hình như không phải thế.

Sợ hãi? Nhưng nàng lại không nói được nàng đang sợ gì.

Chỉ là không hiểu sao nàng cảm thấy đầu óc trống rỗng, nhịp tim đập như trống, đôi chân bủn rủn, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào phần thân trên trần trụi với thần hình mạnh mẽ rắn rỏi, quên phải nhìn sang chỗ khác.

Kỳ Viêm lại không hề thấy hoang mang, bình tĩnh cầm lấy áo trong trắng tinh mặc vào rồi chậm rãi thắt dây áo.

Tuy hắn bị thương, nhưng năng lực hồi phục của hắn lại rất tốt, thính giác cũng không hề kém, Kỷ Sơ Đào vừa đến gần tiểu viện là hắn đã phát hiện ra tiếng động. Ban đầu hắn định giấu Cùng Kỳ ngọc đi, nhưng sau khi nghĩ lại, cuối cùng vẫn rụt ngón tay đang định tháo ngọc lại, lựa chọn án binh bất động.

Kỳ Viêm thích Kỷ Sơ Đào, cho nên có một số thứ đã được định sẵn là không thể tiếp tục giấu diếm.

Nếu Kỷ Sơ Đào không thèm để ý đến Cùng Kỳ ngọc kia thì mọi vấn đề đều được giải quyết một cách dễ dàng. Còn nếu Kỷ Sơ Đào cũng king dè sự tồn tại của miếng ngọc này giống đại tỷ của nàng…

Hắn vừa mới xả thân cứu Kỷ Sơ Đào, đây là một cơ hội rất tốt để hắn có thể thẳng thắn. Nhớ đến chút ân tình kia, hắn đánh cược một phen nàng sẽ không khiến hắn tổn thương.

Kỳ Viêm gần như mang tâm thái quyết làm liều của một con bạc khi để lộ ra Cùng Kỳ ngọc trước mặt nàng, dưới vẻ bề ngoài bình tĩnh là trái tim đang căng thẳng, chờ đợi phán quyết.

Phản ứng của Kỷ Sơ Đào lại không như những gì hắn đã tính trước, không có tức giận chất vấn gì, cũng không có hoang mang kiêng dè.

Kỷ Sơ Đào chỉ ngơ ngác đứng tựa vào khung cửa, đôi mắt long lanh như thu thuỷ, không biết nàng đang nghĩ gì.

Một lúc sau, nàng mím môi rồi cố lết cái chân đau, từ từ nhảy đến gần hắn.

Tuy Kỷ Sơ Đào để ý đến miếng Mặc Ngọc kia, nhưng rõ ràng lúc này vết thương của Kỳ Viêm còn gấp rút quan trọng hơn miếng ngọc kia. Vì thế nàng vứt bỏ những suy nghĩ dư thừa, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế Nguyệt Nha bên cạnh trường kỷ của Kỳ Viêm, cẩn thận vén tà váy lên, hỏi: "Nghe nói ngươi bị gãy một cái xương sườn, sao rồi? Có câu "gân cốt bị thương trăm ngày mới khỏi", sao Tiểu Tướng quân không nằm xuống mà lại dậy làm gì?"

Nàng lúc nào cũng nói chuyện từ từ chậm rãi, âm cuối hơi cao hơn một chút, trong khí chất cao quý lại mang theo âm điệu ngọt ngào khiến lòng người ngứa ngáy, nàng hỏi liên tục mấy câu nhưng lại không có câu nào nhắc đến Mặc Ngọc trên cổ hắn.

Khi đối diện với nàng, Kỳ Viêm luôn vô thức thu lại tất cả sự sắc bén của bản thân, trả lời: "Đã nối xương xong rồi nên không có vấn đề gì đâu."

"Ngươi bị gãy xương chứ có phải trật khớp đâu, sao có thể nối xương xong là không còn vấn đề gì nữa được?" Ít nhất phải nằm trên giường hơn mười ngày, nghỉ ngơi trăm ngày mới khỏi, được không hả?

Kỷ Sơ Đào suy nghĩ, không yên tâm nói: "Ngươi… Ngươi cho bổn cung xem vết thương đi."

Kỳ Viêm nghĩ rồi cởi áo trong vừa mới mặc vào ra, để lộ ra lồ/ng ngực.

Trên ngực trái rắn rỏi nhô lên có một nốt chu sa nho nhỏ ở chính giữa, Mặc Ngọc được điểm xuyết bằng những hoa văn kỳ lạ giống như trong giấc mơ, giống một con thú hung dữ.

Kỷ Sơ Đào rời mắt khỏi miếng ngọc, dừng lại trên vết thương đã được băng bó của hắn.

Ngực Kỳ Viêm được cố định một thanh nẹp, có lẽ là để tránh khi hít thở sẽ động đến vết thương khiến hắn bị đau. Kỷ Sơ Đào nhìn thôi đã thấy đau, nàng cúi người đến gần thêm chút nữa, muốn duỗi tay ra chạm vào băng vải của hắn nhưng lại không dám, nhíu mày áy náy nói: "Sao có thể không có vấn đề gì được chứ?"

Nàng lẩm bẩm rồi lại ngẩng đầu lên, hơi thở vừa nhẹ nhàng vừa mềm: "Xin lỗi, Kỳ Viêm…"

Kỷ Sơ Đào thật lòng thật ý cảm thấy áy náy, từ lúc Kỳ Viêm đến bên cạnh nàng, lúc nào hắn cũng bị thương.

Nàng không biết, có một số vết thương là do Kỳ Viêm cố ý gây ra, mà một số vết thương lại là hắn cam tâm tình nguyện chịu thay nàng.

Kỳ Viêm nhìn nàng, ánh mắt dần trở nên dịu dàng, không nhịn được cậy ân sinh kiêu, làm chuyện hắn đã muốn làm từ lâu nhưng lại không dám làm…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!