Chương 38: Hang động

Kỷ Sơ Đào mơ màng tỉnh lại, mở mắt ra thấy một màu đen kịt, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách.

Nàng nhanh chóng ngồi dậy, vô thức mò mẫm trong bóng tối, đầu ngón tay chạm vào vách đá ẩm ướt và lạnh lẽo. Đôi mắt dần dần thích ứng với bóng tối, có thể nhìn thấy một màn mưa mờ nhạt cách đó khoảng mười thước.

Đây là một hang động hẹp được hình thành bởi một vách đá nứt, có hình tam giác, không gian hoạt động tự do chưa đến mười thước.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tại sao nàng... Lại đến hang động này?

Suy nghĩ hỗn loạn của Kỷ Sơ Đào quay cuồng, nàng nhớ mình bị thích khách mai phục trên núi, ngựa bị thương và phát điên, hất nàng xuống vách đá.

Trong lúc nàng tưởng mình sẽ chết dưới chân vách đá, Kỳ Viêm đã nhảy xuống theo nàng, một tay nắm tay nàng, một tay nhanh chóng đâm lưỡi kiếm vào vách đá để giảm bớt tốc độ rơi.

Mũi kiếm vạch lên vách đá tóe ra tia lửa, cuối cùng mắc kẹt trong khe đá. Mặc dù vậy, mũi kiếm đã không chịu nổi sức nặng của hai người, nó uốn cong đến cực điểm và gãy. Kỳ Viêm nhanh chóng thay đổi tư thế che chở nàng trong vòng tay, hai người lăn xuống con dốc thoải đầy đá vụn lởm chởm...

Sau đó, Kỷ Sơ Đào ngất đi và tỉnh dậy trong hang động này.

Điều đáng sợ là Kỳ Viêm không có ở đây.

Kỷ Sơ Đào không nghĩ Kỳ Viêm sẽ bỏ rơi mình, điều nàng lo lắng là Kỳ Viêm đã bị thích khách bắt hoặc đã gặp phải sự cố nào đó. Suy cho cùng, khi lăn xuống con dốc thoải, Kỳ Viêm chỉ quan tâm bảo vệ nàng trong vòng tay, trong khi bản thân hắn trở thành đệm thịt...

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Kỳ Viêm!" Kỷ Sơ Đào khàn khàn gọi, nhưng đáp lại nàng chỉ là tiếng vang trong hang động và tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài.

Lối vào hang động tối om giống như miệng của một con thú dữ đang mở ra nuốt chửng mọi thứ. Kỷ Sơ Đào ngồi dậy, cảm nhận được có một mảnh áo mềm mại tuột xuống khỏi người mình.

Nàng vô thức nhặt mảnh áo lên, đưa lên mũi ngửi.

Mảnh áo có mùi tanh của đất, nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của gỗ thông, đó là áo của Kỳ Viêm!

Sau khi mò mẫm lần nữa, nàng phát hiện áo bị rách nhiều chỗ. Kỷ Sơ Đào càng lo lắng hơn cho tình trạng của Kỳ Viêm, muốn đứng dậy đi tìm hắn, nhưng lại bị một cơn đau xé lòng kéo lại.

Vừa rồi nàng quá lo lắng và sợ hãi nên tạm thời không có cảm giác đau, mà trong hang tối tăm nên nàng cũng không để ý rằng mình đã bị trật chân rồi. Nàng hít một hơi, thò tay xuống cẩn thận chạm vào chỗ bị thương, có thể cảm nhận rõ ràng mắt cá chân đang sưng tấy, không biết có phải bị gãy hay không.

Kỷ Sơ Đào vừa đau vừa lo lắng, nghĩ đến sự an nguy của Kỳ Viêm, nàng mạnh mẽ lau giọt nước nơi khóe mắt, nghiến răng nghiến lợi vịn vào bức tường đá từ từ đứng dậy, sau đó lại gọi to: "Kỳ Viêm, ngươi ở đâu?"

Bởi vì quá sợ hãi nên giọng nàng mang theo tiếng nghẹn ngào rõ ràng.

Thứ duy nhất đáp lại nàng là đêm mưa bất tận.

Kỷ Sơ Đào hít một hơi, lấy hết dũng khí đi về phía cửa hang một cách khó khăn, ít nhất nàng muốn xác định mình đang ở đâu trên vách đá... Nhưng nàng mới di chuyển được ba thước thì nghe thấy tiếng cành cây gãy rất khẽ từ cửa hang.

Giống như tiếng xương người gãy vụn, vô cùng rõ ràng trong đêm tối, khiến người ta phải sởn gai ốc.

Là ai?

Thích khách... Hay thú dữ?

Tim Kỷ Sơ Đào như muốn nhảy lên cổ họng, nàng sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh. Giữa bóng tối bao phủ trong hang động, nàng lặng lẽ cúi xuống, mò mẫm trên mặt đất và nhặt một hòn đá nhọn cỡ lòng bàn tay.

Nàng nắm chặt hòn đá trong tay, nín thở, mở to đôi mắt ướt át nhìn chằm chằm vào động tĩnh ở cửa hang.

Tia chớp xé toạc bóng đêm, dưới ánh sáng chói mắt, một bóng người cao lớn phản chiếu ở cửa hang.

Kỷ Sơ Đào ôm nỗi sợ, liều mạng giơ hòn đá lên ném vào bóng đen!

"Điện hạ, là ta." Một giọng nói quen thuộc vang lên, trầm thấp giống như bị ngấm nước mưa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!