Chương 28: Thay thế

Ánh nắng đầu đông dịu ngọt, êm đềm rơi trên hiên nhà, bông tuyết lốm chốm còn sót lại tỏa sáng như ánh vàng.

Bàn tay của Yến Hành rất đẹp, tuy nó không to lớn, mạnh mẽ như Kỳ Viêm nhưng cũng thon dài và trắng nõn. Mỗi khi hắn ta phe phẩy cây quạt, ống tay áo nhẹ nhàng đong đưa trông nhã nhặn vô cùng.

"Khi quạt đóng lại, điện hạ có thể nắm chặt cán quạt bằng ngón cái và ngón trỏ, đánh vòng nó qua ngón giữa rồi xoay đến ngón áp út… Giống như này, mượn lực ở cổ tay tung quạt ra khi nó vòng về ngón giữa, ném quạt lên cao, lúc nó rơi xuống lòng bàn tay người sẽ giống hệt chim sẻ xòe đuôi."

Bên cạnh con đường thưa thớt người đi, Yến Hành làm mẫu một động tác xoay quạt khá đơn giản và tao nhã, sau đó khép quạt lại rồi dâng đến trước mặt Kỷ Sơ Đào, nhoẻn miệng cười bảo: "Điện hạ muốn thử không?"

Kỷ Sơ Đào cầm lấy đầu kia của quạt.

Khả năng học hỏi của nàng rất nhanh, tuy quạt xoay hơi chậm nhưng vì những ngón tay linh hoạt khiến nàng trông tao nhã và không kém phần đáng yêu. Có điều vì dùng sức không đủ nên ném quạt lên hơi chệch hướng, khiến nàng không bắt được quạt.

Bỗng nhiên, cơn gió từ đâu thổi đến khiến áo bào trên người bay phần phật. Kỷ Sơ Đào trơ mắt nhìn cán quạt trượt khỏi ngón tay mình, loạng choạng rơi thẳng xuống nơi khác.

Lúc nàng thầm than xong rồi, bỗng thấy cánh tay thon dài đeo bao tay đen tuyền duỗi ra từ bên cạnh, sau đó bắt được cây quạt đang rơi xuống.

Gió ngừng thôi, mây lướt ngang trời, một bóng người lẳng lặng xuống hiện dưới mái hiên.

Kỷ Sơ Đào ngước nhìn xuôi theo cánh tay nọ thì thấy gương mặt điển trai như gió rét mùa đông của Kỳ Viêm. Ánh nắng vàng óng phủ lên bóng dáng cao lớn và rắn rỏi của hắn nhưng không thể xua đi bóng tối nặng nề trong mắt hắn.

Kỷ Sơ Đào hốt hoảng, không ngờ sẽ chạm mặt với Kỳ Viêm ở trên đường, ánh mắt trong vắt nhìn hắn, nàng khẽ gọi: "Kỳ Viêm?"

Nửa tháng không gặp, cái đêm tuyết rơi đầu mùa ấy tưởng chừng đã trở thành quá khứ xa xôi phủ kín bụi mù, thế mà chỉ cần hắn đứng trước mặt, cảm giác "thất bại" xen lẫn mừng rỡ và bối rối dưới đêm pháo hoa rợp trời ấy lại lũ lượt hiện lên trong đầu.

Kỳ Viêm siết chặt cây quạt trong tay chứ không trả lại, ánh mắt lạnh băng liếc sang Yến Hành, sau đó mới nhìn sang Kỷ Sơ Đào.

Hôm nay, nàng thiếu nữ cao quý và non trẻ khoác bộ váy mùa đông màu hồng cánh sen kết hợp với áo choàng lông chồn trắng như tuyết. Người bình thường sẽ không át nổi màu sắc này, bởi vì màu đậm thêm tí trông rất thô thiển, nhạt bớt đi thì tối tăm không sáng, thế mà mọi thứ lại rất hài hòa khi ở trên người Kỷ Sơ Đào, màu sắc tôn lên làn da trắng mịn, trong veo tự nhiên của nàng, trông đáng yêu vô cùng.

Dường như nàng đã gầy đi sau cơn bệnh.

Hóa ra Kỷ Sơ Đào cũng sẽ cười với Yến Hành giống như nàng đã từng cười với hắn. Trong mắt của nàng, Yến Hành, hắn và những nam nhân khác giống hệt nhau, cảm giác này thật sự rất tệ.

"Trùng hợp quá, điện hạ cũng ở đây." Kỳ Viêm đè nén những suy nghĩ trong đầu, khàn giọng nói.

"Ừm." Kỷ Sơ Đào mỉm cười: "Tại sao Kỳ Tướng quân ở đây?"

"Ta chỉ đi dạo thôi." Hắn cụp mắt xuống.

Kỷ Sơ Đào khẽ ừ, nàng còn đang lo Kỳ Viêm ở trong phủ sẽ chán, bây giờ xem ra đã lo bò trắng răng. Dường như khi không có nàng bên cạnh, hắn vẫn sống tốt như thường…

Nàng vốn định lấy cây quạt về bởi vì nó là đồ vật của Yến Hành, thế nhưng vừa định mở miệng thì đã thấy Kỳ Viêm hờ hững vòng tay ra sau lưng, cây quạt cũng theo đó nấp sau lưng hắn.

Kỳ Viêm nhíu mày, vẻ mặt quá nghiêm khắc nên nàng không dám đòi lại.

Yến Hành không quan tâm chút nào, hắn ta cười hỏi: "Điện hạ, hình như người muốn đến phố tây uống trà đúng không? Lúc này là thời điểm thích hợp nhất."

"A, ừ." Nhờ Yến Hành nhắc nhở, Kỷ Sơ Đào cũng muốn đi.

Kỳ Viêm nhếch môi nhưng trong mắt vắng bóng nụ cười, hắn lạnh lùng nói: "Án phủ lệnh giỏi quá, chẳng những quản lý sự vụ trong Công chúa phủ mà giờ còn muốn quản cả việc riêng của Công chúa."

Yến Hành khẽ cười đáp lại: "Như thế tốt hơn một số người hừng hững trước mọi chuyện, còn chả buồn quan tâm, lo lắng cho bệnh tình của điện hạ."

Kỳ Viêm cầm quạt, bình tĩnh nói: "Nhưng ít ra ta không vượt quá chức phận, dùng những thứ không phải của mình để tranh công trước mặt chủ tử."

Yến Hành sững người, không khỏi nhớ lại túi kẹo hồ lô đặt bên ngoài tẩm điện.

Hai người ta tới ngươi lui, tuy trông bề ngoài rất hòa thuận nhưng Kỷ Sơ Đào ngửi thấy mùi thuốc súng dữ dội khó hiểu.

Dường như Kỳ Viêm không thích Yến Hành cho lắm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!