"Muội là Trưởng Công chúa, không thể tỏ ra sợ hãi trước mặt người khác được, nhất là trước mặt nam nhân... Ứng phó với nam nhân thì phải gặp chiêu nào phá chiêu đó mới thú vị."
Kỷ Thù vẫn thường hay nói như vậy, Kỷ Sơ Đào cảm thấy nhị tỷ nói cũng khá có lý.
Hơn nữa, nàng đã muốn đi thăm thú phố phường từ lâu rồi, cho nên đứng trước lời mời của Kỳ Viêm, nàng không mất quá nhiều thời gian để do dự.
Phố Thập Tự cắt qua cả bốn cửa Đông, Tây, Nam, Bắc, là khu vực phồn hoa nhất của kinh đô. Phố nam có Huyền Chân quán và chùa Thánh Quang, còn phố bắc thì có nhiều hàng quán và đồ chơi lặt vặt, một bên là quán trà, quán rượu, một bên là câu lan ngõa tứ*, tất cả đều là những chỗ giải trí thú vị.
*Ngõa tứ là địa điểm vui chơi giải trí cố định mang tính thương mại có từ thời nhà Tống, chuyên tổ chức biểu diễn các loại hình nghệ thuật dân gian Trung Quốc. Ở trong ngõa tứ, nơi được xây dựng chuyên để phục vụ các vở diễn gọi là câu lan.
Tuy nàng nhận lời đi dạo phố với Kỳ Viêm với tinh thần không thể tỏ ra sợ hãi trước mặt hắn nhưng suốt dọc đường đi, hai người vẫn kẻ đi trước, người đi sau, bầu không khí cực kỳ ngượng ngập.
Hai người không nói gì với nhau một lúc lâu, Kỷ Sơ Đào bèn chuyển sự chú ý sang những hàng quán rực rỡ bắt mắt ven đường.
Một quán đồ ăn nhẹ mở nắp lồng hấp ra, hương thơm của món bánh ngọt làm từ hoa và món bánh tráng bột mì lập tức phả vào mặt, bánh nướng nhân thịt hươu theo kiểu của người Hồ vừa mới ra lò, vỏ mỏng, nhiều nhân, cắn một miếng, hương thịt ngập tràn trong miệng. Mùi đồ ăn thức uống quyện lẫn vào nhau quanh quẩn ở chóp mũi, khói bốc lên nghi ngút. Phố phường sầm uất, ồn ào thế này là điều trong thâm cung tĩnh lặng, oai nghiêm chưa bao giờ có.
Kỷ Sơ Đào nhìn thấy gì cũng đều tò mò. Một ông cụ bán kẹo hồ lô vừa đi vừa rao thật to, nàng nghiêng đầu, nhìn dán mắt vào những xiên táo gai đỏ rực.
Đúng là giống hệt trẻ con. Kỳ Viêm nhìn nàng, trong lòng thầm nghĩ.
Hắn nhớ Tống Nguyên Bạch từng nói, một trong những bí kíp quan trọng để chiếm được thiện cảm của nữ tử chính là phải bạo dạn và chu đáo, mạnh tay chi tiền chiều lòng nàng.
Chuyện này chẳng có gì khó, Kỳ Viêm nghĩ vậy. Hắn bước tới chỗ ông cụ, mua một xiên kẹo hồ lô.
Kỷ Sơ Đào tưởng là hắn muốn ăn kẹo hồ lô nên mới đầu nàng không để ý, không ngờ sau đó hắn lại cầm xiên kẹo hồ lô đi thẳng tới chỗ nàng, vươn cánh tay dài ra, lạnh nhạt đưa xiên kẹo hồ lô cho nàng...
Kỷ Sơ Đào ngẩn người, trong lòng lập tức gióng lên hồi chuông báo động.
Nhị tỷ từng nói, tiêu tiền cho nữ tử là một trong các cách chinh phụ nữ tử của nam nhân. Bởi vì một khi nữ tử nhận đồ mà nam nhân tặng thì sau này sẽ luôn luôn phải cúi đầu trước hắn!
"Ngươi giữ lại mà ăn, bổn cung tự mua được." Nói rồi, nàng quay đầu tìm xem Vãn Trúc đang ở đâu.
Nàng không cần phải tự mình đi mua đồ, cho nên Vãn Trúc sẽ giữ hộ túi tiền cho nàng.
Vậy nhưng, Kỳ Viêm lại dúi xiên kẹo hồ lô vào tay nàng, bỏ lại một câu "điện hạ không ăn thì vứt đi", sau đó chắp tay sau lưng bỏ đi, vẫn giữ nguyên thái độ ngang ngược và lạnh lùng như cũ.
Thế nhưng, kẹo hồ lô đâu có tội tình gì?
Kỷ Sơ Đào nhìn xiên kẹo hồ lô đỏ rực sáng lóng lánh trên tay, ngửi thấy mùi hương trái cây chua ngọt, nàng không khỏi thở dài, cuối cùng vẫn không nỡ ném nó đi.
Kỷ Sơ Đào cắn một miếng kẹo hồ lô nho nhỏ, chua chua ngòn ngọt, nàng vui vẻ, cười tít mắt, tạm thời quên đi bầu không khí lúng túng giữa hai người.
Không biết mùi sữa thơm nồng từ đâu bay tới, Kỷ Sơ Đào hít một hơi, tìm được một cửa hàng nhỏ bán đồ ngọt.
Nàng còn chưa kịp hỏi xem mùi sữa trong cửa hàng là từ đâu mà ra, Kỳ Viêm đứng bên cạnh đã vô cùng thông thạo, mở miệng: "Món sữa tách bơ mà Trần Ký bán là đồ ăn của người Hồ."
Kỷ Sơ Đào chưa từng ăn thử món này bao giờ, mắt nàng sáng lên: "Có ngon không?"
Kỳ Viêm nhìn nàng một cái, trông thấy đôi môi nhuộm nước đường màu đỏ của nàng.
Hắn chỉ đang làm theo kế hoạch cho nên mới kiên nhẫn với Kỷ Sơ Đào như vậy mà thôi… Hắn hững hờ nghĩ vậy, sau đó lập tức đáp: "Sữa cừu có mùi tanh, e là điện hạ ăn không quen."
Kỷ Sơ Đào "ồ" khẽ một tiếng. Nàng cảm thấy nhị tỷ nói đúng, ăn đồ của người ta rồi thì sẽ không thể tỏ thái độ cứng rắn với người ta được nữa, Kỳ Viêm chỉ mua cho nàng một xiên kẹo hồ lô thôi nhưng khi hắn nói chuyện với nàng, nàng đã không tài nào nhẫn tâm phớt lờ hắn nữa rồi.
Kỷ Sơ Đào thầm hạ quyết tâm: Mình đã để mất ưu thế ban đầu rồi, tiếp theo không thể lưỡng lự được nữa.
Kỳ Viêm đứng bên cạnh cũng trầm ngâm suy nghĩ, vừa thong thả dạo bước đi bên nàng vừa tính toán "kế sách" tiếp theo.
Thời điểm ngõa tử náo nhiệt nhất trong ngày là vào buổi tối. Vào ban ngày, nơi này rất quạnh quẽ, chỉ có một ông cụ đang diễn xiếc khỉ. Con khỉ đó bị cột dây thừng ở cổ, đứng run lẩy bẩy, mỗi lần bị quất roi nó lại lộn nhào một lần, khiến đám đông đứng xúm lại xem ôm bụng cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!