Vào mùa đông, trời nổi gió rất to, bởi vậy tất cả các cánh cửa tại thư phòng đều được đóng lại, chỉ chừa mỗi một ô cửa sổ cho thoáng.
Kỷ Sơ Đào thích đọc sách ở nơi yên tĩnh, không quen để ai ở lại hầu hạ mình, các thị tỳ đều đã lùi ra sau cung điện. Tập tranh, bát thuốc, rồi thêm cả gian phòng vắng vẻ và tĩnh lặng, dường như tất cả đều diễn ra thật tự nhiên.
Kỷ Sơ Đào đứng dưới kệ sách, vươn tay lên để lấy một cuốn quốc sử dày cộp ở trên. Nàng bỗng thấy có một cái bóng bao phủ trên đỉnh đầu mình, tiếp đến là một cánh tay thon dài lướt qua tai, lấy sách xuống cho nàng một cách dễ như trở bàn tay.
"À, đa tạ..." Kỷ Sơ Đào xoay người lại, nhưng vừa quay sang thì nàng đã giật thót trước dáng vẻ của Kỳ Viêm lúc này.
Hắn đã lấy sách xong nhưng không lùi lại, chỉ chống tay lên kệ sách, hàng mi phủ bóng tối tăm trên mặt hắn. Khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, Kỷ Sơ Đào có thể cảm nhận được hơi thở hơi dồn dập cùng với thân nhiệt cao đến bất thường của hắn.
"Uống thuốc xong rồi, bây giờ có thể nghỉ ngơi được rồi." Giọng Kỳ Viêm khàn đến lạ lùng, đôi mắt ưng sắc bén nhưng tối tăm, âm trầm của hắn giăng đầy tơ máu, giống như dung nham ngủ say sau lớp băng giá lạnh.
Hắn cởi th. ắt lưng bằng bàn tay không bị thương.
Kỷ Sơ Đào vẫn chưa biết gì về chuyện tình cảm, kể cả những hình ảnh trong mơ cũng ngắt quãng, mơ hồ vô cùng nên nàng chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy Kỳ Viêm đột nhiên có gì đó kỳ quái.
Nàng nuốt nước miếng, hỏi: "Ngươi sao vậy? Ở đây nóng quá à?"
"Ừm." Giọng nói của Kỳ Viêm vẫn khàn khàn kỳ lạ như thế.
"Vậy để ta sai người hạ lửa than lại một chút…" Kỷ Sơ Đào muốn gọi thị tỳ vào thư phòng, nhưng bỗng có một bàn tay nắm lấy cổ tay nàng.
Cuốn sách Kỷ Sơ Đào đang ôm trong lòng rơi xuống đất làm phát ra tiếng "phịch". Theo phản xạ, nàng rút tay về, hành động của nàng có phần ngây thơ và cũng xen lẫn đôi chút hoảng loạn. Cho dù khờ khạo thế nào thì nàng vẫn nhận ra Kỳ Viêm của lúc này có gì đó rất lạ, chẳng giống hắn thường ngày chút nào!
"Ngươi… Rốt cuộc ngươi sao vậy?" Kỷ Sơ Đào vô thức lùi về phía sau, nào ngờ nàng vừa lui một bước thì Kỳ Viêm cũng tiến lên một bước.
Đằng sau tấm bình phong trong thư phòng có một chiếc giường nhỏ để nghỉ ngơi, có treo chuông bạc và màn trướng bằng lụa mỏng, Kỷ Sơ Đào bất cẩn nên bị sẩy chân, ngồi phịch xuống nhuyễn tháp.
"Ta thế nào thì đáng lẽ ra điện hạ phải là người rõ ràng nhất chứ?" Võ bào màu mực bị ném xuống một cách thản nhiên, đắp lên mép tháp, một đôi giày vải lính màu đen đứng trước mặt nàng. Đôi mắt hạnh long lanh tràn trề sự hoảng hốt của Kỷ Sơ Đào ngước lên, tình cờ thấy cảnh cái bóng của Kỳ Viêm bao phủ lấy mình.
Đôi mắt Kỳ Viêm sáng rực, chứa đựng quá nhiều cảm xúc kín đáo và phức tạp. Vào giây phút ấy, Kỷ Sơ Đào cảm giác mình hệt con thỏ bị con sói bị thương nhắm vào vậy. Ngây ngốc, khờ khạo, không có chỗ nào để trốn.
"Điện hạ muốn cá nước thân mật thì cứ nói thẳng thôi, cần gì phải phí tâm vào những việc không đâu như vậy?" Hắn cởi bao cổ tay một cách đầy hoang dã, rồi sau đó cúi người, khàn giọng thì thầm: "Điện hạ vừa đến tuổi cập kê, quốc sắc thiên hương, thần có lý do gì để từ chối chứ?"
Rõ ràng nụ cười của Kỳ Viêm lạnh lùng quá đỗi, nhưng ánh mắt lại nóng bỏng như muốn thiêu cháy người ta. Kỷ Sơ Đào chẳng tài nào hiểu được những gì hắn vừa nói.
Mặc dù không biết Kỳ Viêm đã bị cái gì kích động nhưng Kỷ Sơ Đào đã đoán được hắn muốn làm gì.
Có lẽ là… giống như mấy việc trong mơ ấy.
Đến đây, Kỷ Sơ Đào bàng hoàng. Nàng không hề có ý đó, cũng chưa sẵn sàng cho việc này! Ở tuổi này của nàng, những chuyện đó thật sự quá lạ lẫm và đáng sợ với nàng!
Càng lúc hắn càng dựa sát vào nàng hơn.
"Tiểu Tướng quân bình tĩnh! Như vậy không được đâu, không được đâu…" Kỷ Sơ Đào cuống quýt đến độ mặt mày đỏ bừng cả lên như trái cà chua, lắp ba lắp bắp, hoàn toàn không biết mình đang nói gì: "Mặc y phục đàng hoàng vào, kẻo… kẻo bị cảm lạnh!"
Nàng vô thức giơ tay lên để ngăn cản Kỳ Viêm đến gần mình, nhưng lại thình lình chạm phải lồ. ng ngực rắn chắc của hắn. Xúc cảm dưới lòng bàn tay làm nàng càng thêm bối rối, tưởng chừng làm bỏng gương mặt vốn đã dễ ngại của nàng.
Thôi xong, đôi mắt của Kỳ Viêm đã tối sầm hơn rồi.
"Người… Ưm!"
Kỷ Sơ Đào nhớ đến chuyện gọi người thì đã muộn. Kỳ Viêm tiến lên một bước, chống một tay lên tháp, tay còn lại thì bụm miệng nàng.
Chiếc giường khẽ kêu lên, dẫn đến màn trướng đỏ hơi lắc lư, chuông bạc kêu đinh đang vang dội. Mắt cả hai chạm nhau, chóp mũi cũng kề sát vào nhau, Kỷ Sơ Đào nhìn thấy cái bóng co ro của mình được phản chiếu trong đôi mắt đẹp đẽ và hoang dã như dã thú ấy. Đó là sự mạnh mẽ tưởng chừng có thể áp đảo người khác hoàn toàn, không một từ ngữ nào có thể lột tả được hết cảm giác ấy.
Bởi vì tay hắn đang quấn vải nên khi bịt miệng sẽ thấy hơi thô nhám, nàng có thể ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng giữa hơi thở của hắn.
Hơi thở của Kỳ Viêm vô cùng nóng bỏng, cất giọng khàn khàn, chẳng biết thứ cảm xúc chứa đựng trong giọng nói ấy là sự châm biếm hay điều gì khác: "Thần không có sở thích bị người khác xem mà học hỏi, hay là điện hạ muốn tất cả mọi người đi vào và thấy dáng vẻ lúc này của chúng ta?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!