Kỷ Sơ Đào còn tưởng là cung nữ hầu tẩm trải giường chiếu, bèn đặt hồng ngọc san hô về chỗ cũ, hỏi: "Giường đã dọn dẹp xong chưa?"
Không có câu trả lời.
Kỷ Sơ Đào nhìn kỹ lại thì thấy rõ ràng là một đôi giày da của nam nhân lộ ra từ màn lụa!
Kỷ Sơ Đào thoáng chốc đứng thẳng lưng, cảnh giác hỏi: "Ai ở trên giường?"
Ánh đèn trong cung điện đung đưa, yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng hít thở.
Kỷ Sơ Đào quay đầu nhìn cửa điện đã khép kín, lúc này mới hiểu rõ: Nam nhân trên giường, có lẽ chính là "món đồ" mà đại tỷ ra lệnh cho Thu nữ sử đưa đến đây.
Mười mấy người mà nhị tỷ tặng cho nàng, nàng đã không có phúc tiêu thụ, sao bây giờ ngay cả đại tỷ cũng trở nên không đứng đắn như vậy?
Kỷ Sơ Đào đang buồn ngủ, vẫn chưa kịp tỉnh táo hoàn toàn. Nàng đánh bạo tiến về phía giường: "Chỗ này không cần người hầu hạ, ngươi mau ra ngoài."
Rèm lụa mờ ảo, nam tử nằm bên trong vẫn không nhúc nhích.
Kỷ Sơ Đào hơi nhíu mày, giơ tay vén rèm lụa lên, giọng nói mạnh mẽ hơn: "Nếu ngươi còn không rời đi, bổn cung sẽ kêu người lôi ngươi…"
Giọng nói ngưng bặt tại đây.
Cơn buồn ngủ thoáng chốc bay lên chín tầng mây. Nàng chớp mắt mấy cái, lại chớp mắt mấy cái, vẫn giữ nguyên tư thế vén rèm giường nhìn chằm chằm vào nam tử đang bị dây thừng trói chặt trên giường, khó tin kêu lên: "Kỳ… Kỳ Viêm…"
Kỷ Sơ Đào buông rèm giường xuống, nhắm mắt hít sâu một hơi rồi lại vén lên.
Không sai, thật sự là Kỳ Viêm!
Nàng chần chờ lùi về sau một bước rồi xoay người tiến ra ngoài cung điện, nói: "Người đâu lại đây, vì sao Kỳ Tướng quân lại ở đây?!"
"Đại điện hạ nói, nếu Tam điện hạ đã muốn thì thỏa lòng mong mỏi của người." Giọng nói bình tĩnh không dao động của Thu nữ sử truyền vào từ ngoài điện.
Cho nên, đại tỷ thật sự rửa sạch đóng gói Kỳ Viêm, đưa lên giường của nàng… Làm nam sủng???
Cứ tưởng rằng với yêu cầu hoang đường như thế, đại tỷ sẽ không bao giờ đồng ý! Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Bình tĩnh, bình tĩnh trước đã.
Kỷ Sơ Đào ngồi sau bàn, uống một ngụm nước trà hơi nguội, chăm chú suy nghĩ: bất kể là vì nguyên nhân gì mà đại tỷ làm như vậy thì đều coi như thỏa lòng mong muốn của mình, chi bằng biết thời biết thế thu lưu Kỳ Viêm, hắn ở nơi này sẽ an toàn hơn là đại lao của Hình bộ, đại tỷ cũng sẽ không vì chuyện này mà bị nghìn người chỉ trách, lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan…
Việc cấp bách lúc này là chờ Kỳ Viêm tỉnh dậy, nên giải thích an ủi hắn như thế nào.
Kỷ Sơ Đào nuốt nước miếng, lặng lẽ đứng dậy, đặt chân lên tấm thảm trải sàn mềm mại tiến về phía chiếc giường, thử gọi một tiếng: "Kỳ Tướng quân?"
Xuyên qua rèm giường lụa mỏng, chỉ thấy Kỳ Viêm mặc một bộ trung y phong phanh, hai tay bị dây thừng cột chéo sau lưng, cổ tay vẫn đeo gông cùm, dây xích nhỏ được gắn liền với chân giường điêu khắc bằng vàng ròng cồng kềnh nặng nề, đãi ngộ thật sự rất tệ.
Đôi mắt hắn vẫn nhắm chặt, nằm yên không nhúc nhích, chờ mãi mà không thấy trả lời. Kỷ Sơ Đào kìm lòng không đậu lo lắng: Chẳng lẽ hắn đã… Chết rồi?
Nghĩ đến đây, nàng cẩn thận trèo lên giường, ngồi quỳ bên cạnh Kỳ Viêm rồi vươn tay thăm dò hơi thở của hắn.
Hô hấp đều đặn, nàng thở phào nhẹ nhõm: may mắn, vẫn còn thở.
Nhưng vì sao gọi mãi mà không tỉnh dậy nhỉ? Chẳng lẽ bị rót thuốc?
Nghĩ vậy, nàng lắc vai Kỳ Viêm, kêu: "Thế tử? Tiểu Tướng quân?"
Thoáng chốc, Kỳ Viêm mở mắt, hàn quang sắc bén lướt qua đôi mắt.
Cũng không rõ hắn làm động tác như thế nào mà dây thừng to bằng ngón tay cái thoáng chốc đứt làm đôi, Kỳ Viêm xoay người nhào lên như một con thú hoang vừa thoát khỏi gông cùm xiềng xích.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!