Cảnh tượng mỹ nam như mây thế này, Kỷ Sơ Đào chỉ từng thấy trong phủ đệ của Kỷ Thù.
Kỷ Thù bế con mèo đang giẫm đạp lung tung trên bàn lên rồi ngồi xuống chiếc ghế bên tay trái của Kỷ Nguyên với tư thế mềm mại không xương, thuận thế tựa vào lòng nội thị thanh tú, nhấp một ngụm trà trong tay hắn ta rồi mới ngước mi mắt hẹp dài, cười tủm tỉm hỏi: "Họ có đẹp không?"
Lúc này, Kỷ Sơ Đào vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, còn hào hứng quan sát chúng nam tử quỳ trên bậc thềm, hỏi Kỷ Thù: "Nhị Hoàng tỷ, họ chuẩn bị tấu diễn hiến nghệ ạ?"
Thiếu nữ chưa từng trải qua sự đời vẫn còn dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên, trong mắt chỉ có đồ ăn ngon và trò chơi thú vị, không biết rằng trên đời này vẫn còn thứ có thể vừa "ăn" vừa "chơi"…
Kỷ Thù bật cười, ngoắc tay gọi Kỷ Sơ Đào.
Kỷ Sơ Đào nghe lời ngồi xuống gần nàng ấy, thầm nghĩ: Mấy nam nhân này người thì ôm đàn, người thì cầm quạt, người lại cầm cung cầm kiếm, chẳng phải là sắp đàn múa trợ hứng hay sao?
"Muội nhìn người kia kìa." Kỷ Thù giơ ngón tay tái nhợt tùy ý chỉ vào cầm sư có dung mạo sáng trong hàng đầu tiên, ung dung nói: "Mặc dù nhạc linh ti tiện nhưng rất giỏi nhìn sắc mặt của người khác, tâm tư tinh tế kín đáo, cực kỳ phù hợp với lính mới như muội."
"…"
Dường như nhận thấy có gì đó sai sai, Kỷ Sơ Đào ngơ ngác nói: "Hở?"
"Lại nhìn người kia mà xem." Kỷ Thù lại chỉ hướng nam nhân cường tráng đeo lương cung nhị thạch* ở hàng thứ hai, nói với vẻ thưởng thức: "Vũ phu mặc dù ngoại hình tầm thường thô kệch một chút nhưng thân thể cường tráng khỏe mạnh vì rèn luyện suốt thời gian dài, cởi hết xiêm y mới gọi là đáng khen ngợi."
*Thạch (): đơn vị đo lường trọng lượng/thể tích thời xưa. Một thạch tương đương với 72kg, hai thạch (nhị thạch) khoảng chừng 144kg. Ở đây cây cung nặng 144kg.
Cái gì là đáng khen ngợi?
Muội thấy tỷ kỳ quặc quá đấy!
Sau khi vỡ lẽ đám nam nhân này dùng để làm gì, trong lúc nhất thời, Kỷ Sơ Đào không biết nên nhìn nơi nào, vội vàng che đôi môi nói chuyện không biết giữ mồm giữ miệng của Kỷ Thù: "Cái gì vớ vẩn vậy! Nhị Hoàng tỷ đừng nói nữa!"
Vẻ mặt Kỷ Thù tràn đầy bỡn cợt, không hề quan tâm tới sự cản trở của muội muội mà tiếp tục hất cằm chỉ về phía nho sinh tuấn tú nhất quỳ ngoài cùng: "Văn nhân ấy à, mặc dù hơi cổ hủ một chút… Nhưng bổn cung rất thích thấy họ từ bỏ một thân ngạo cốt, vứt bỏ lễ giáo Khổng Mạnh, bị đạp dưới chân mặc sức tra tấn."
Nàng ấy càng nói càng quá quắt, một Công chúa đứng đắn ngay cả tay nam nhân cũng chưa chạm vào như Kỷ Sơ Đào, sao có thể chịu nổi những lời ấy?
Lúc này, nàng xấu hổ đến mức khuôn mặt đỏ ửng, liên tục dùng mu bàn tay đặt lên má để hạ nhiệt độ, bất đắc dĩ nhìn sang Kỷ Nguyên ngồi một bên thờ ơ uống trà: "Đại Hoàng tỷ, tỷ mau quản nhị tỷ đi!"
Huống chi, còn có tiểu Hoàng đệ Kỷ Chiêu ngồi ở đây!
Nhưng Kỷ Nguyên không thèm quan tâm tới lời van xin của Kỷ Sơ Đào, đã quá quen thuộc với thái độ phóng túng bất kham của Kỷ Thù, hiển nhiên là âm thầm đồng ý với "lễ vật" của nàng ấy.
Kỷ Nguyên không ngăn cản mà lại hỏi một câu thoạt nhìn không liên quan đến đề tài lúc này: "Bổn cung hồi nhỏ thèm ngọt, không biết kiềm chế, muội có biết Tiên đế đã dùng cách gì để bỏ đam mê này của bổn cung không?"
Kỷ Sơ Đào che má, lắc đầu.
"Tiên đế sai người tặng cho bổn cung hai hộp kẹo mật nha lớn, ra lệnh cho bổn cung phải ăn hết trong vòng một nén nhang, cho dù bổn cung ăn đến mức nôn mửa, khóc lóc xin tha cũng không mềm lòng. Từ đó về sau, cả đời bổn cung không bao giờ quên được cảm giác lúc đó." Giọng Kỷ Nguyên rất bình thản, dường như đang kể câu chuyện của người khác, đáy mắt lại ẩn chứa lòng kiên trì mạnh mẽ, quyết đoán.
Nàng ấy nói với Kỷ Sơ Đào: "Vĩnh Ninh, muội hiểu biết quá ít, cũng đã đến lúc nên rèn luyện lòng gan dạ."
Nhưng chuyện đó thì liên quan gì tới đám nam nhân này?
Dường như nghe thấy tiếng lòng của Kỷ Sơ Đào, Kỷ Thù nở nụ cười điên đảo chúng sinh: "Ý của A Nguyên là, chỉ có trải qua mùa xuân muôn hoa khoe sắc thì mới không bị một đóa hoa làm mờ mắt. Dùng nhiều nam nhân rồi, mới không bị nam nhân lừa gạt!"
"Nhưng thế này thì nhiều quá!" Kỷ Sơ Đào kháng cự từ tận đáy lòng.
Nàng vẫn còn mong chờ vào tình yêu và hôn nhân của mình, chỉ mong thật lòng đổi lại thật lòng, chứ không phải là phong lưu sớm chiều như thế này!
"Nhóc phế vật, chỉ có mấy người này thì ăn thua gì? Ta bận tâm muội còn nhỏ tuổi nên không thỏa sức lựa chọn đấy nhé." Giày vò cả buổi, Kỷ Thù cũng mệt mỏi, che miệng ngáp một cái rồi tùy ý chọn một thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú ngoan ngoãn, nói: "Ngươi lại đây, mời rượu Tam điện hạ."
Thiếu niên kia đáp một tiếng "dạ" rồi quỳ bò về phía trước, cầm bầu rượu rót rượu.
Kỷ Sơ Đào đang định từ chối thì nghe Kỷ Thù nói: "Không được từ chối."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!