Kỷ Sơ Đào vừa về đến Vĩnh Ninh cung thì thấy cung điện yên tĩnh đến thần kỳ.
Kỷ Sơ Đào vừa vào điện, đã thấy Vãn Trúc quỳ trên mặt đất, đôi mắt đỏ hoe, cùng với đại tỷ ngồi trên ghế khoan thai uống trà.
Tim nàng không khỏi đập thình thịch.
Kỷ Sơ Đào nín thở, kề sát chân tường chậm rãi xê dịch vào điện, lúng túng hỏi: "Đại Hoàng tỷ, sao tỷ lại đến đây?"
Kỷ Nguyên đặt ly trà xuống, mắt phượng nhìn lướt qua Kỷ Sơ Đào ăn mặc như cung tỳ, sau đó dần dần tập trung vào Phất Linh, cười lạnh nhạt: "Nếu không đến đây, sao bổn cung biết người của Vĩnh Ninh cung lại có bản lĩnh cỡ này?"
Giọng điệu bâng quơ, lại khiến toàn bộ cung nhân trong điện, lấy Phất Linh dẫn đầu hoảng sợ quỳ xuống, đồng thanh kêu lên: "Đại Công chúa thứ tội!"
Kỷ Sơ Đào không đành lòng liên lụy tới người vô tội, vội vàng biện minh: "Không liên quan tới các nàng, đều tại muội đòi rời cung đi chơi. Đại Hoàng tỷ, tỷ muốn phạt… thì cứ phạt muội đi."
Mấy chữ cuối cùng nhỏ đến mức gần như không thể nghe rõ.
Kỷ Nguyên liếc nhìn muội muội, gác tay lên bàn rồi khoan thai nói: "Nói thẳng đi, muội đi đâu?"
"… Chùa Từ An." Kỷ Sơ Đào ngẫm nghĩ rồi lấy một lá bùa bình an từ trong ống tay áo, nói với vẻ không đủ tự tin: "Muội nghe nói quẻ ở đó linh nghiệm lắm."
Nàng không dám nói mình đi gặp Kỳ Viêm. Lá bùa bình an này là do sa di gửi tặng lúc quyên tiền dầu mè, khách hành hương nào cũng có, có thể miễn cưỡng coi như bằng chứng mình thật sự đến chùa
"Thế à?" Kỷ Nguyên không đáp lại, chỉ tiếp tục tra hỏi: "Vậy thì muội đến chùa để xin quẻ gì?"
Trong lúc bối rối, Kỷ Sơ Đào buột miệng: "Nhân duyên…"
Khi biết mình vừa nói gì, nàng chỉ hận không thể cắn đứt lưỡi của mình, vội xua tay đính chính: "Không phải không phải!"
Nhưng đường đường là Đế Cơ, thứ nhất không cần công danh lợi lộc, thứ hai không cần sự nghiệp thăng tiến, không cầu nhân duyên thì còn cầu gì được nữa? Kỷ Sơ Đào buồn bực thầm nghĩ.
Kỷ Nguyên nở nụ cười, ánh mắt nhìn Kỷ Sơ Đào như đang nhìn một đứa trẻ bốc đồng.
Ngón trỏ của nàng ấy gõ lên tay vịn ghế lúc được lúc không, không vạch trần lời nói dối vụng về của Kỷ Sơ Đào mà chỉ nhìn lướt qua đám cung tỳ quỳ mọp trên sàn, nói: "Tất cả đứng lên đi."
Kỷ Sơ Đào thở phào nhẹ nhõm.
Kỷ Nguyên vẫn giữ nguyên nụ cười không thể nhìn thấu, chứng kiến rõ ràng vẻ mặt của muội muội. Trầm ngâm một lát, nàng ấy vẫy tay hỏi: "Lần này bổn cung đến đây là để hỏi muội, muốn nhận được lễ vật sinh thần gì?"
Đại tỷ bận việc củng cố triều chính, trước kia hạ lễ mừng sinh thần của Kỷ Sơ Đào, nàng ấy đều ra lệnh cho nữ quan thiếp thân chuẩn bị, năm nay sao tự dưng lại đích thân đến hỏi?
Kỷ Sơ Đào hơi kinh ngạc. Một lát sau, nàng cẩn thận dò hỏi: "Muội muốn thứ gì, cũng được ạ?"
"Dĩ nhiên rồi." Kỷ Nguyên híp mắt.
Nhận được câu trả lời khẳng định, Kỷ Sơ Đào lại trở nên thận trọng hơn hẳn.
Khuôn mặt của Kỳ Viêm chợt lướt qua trong đầu nàng. Lưỡng lự hồi lâu, nàng mới hít sâu một hơi như thể vừa hạ quyết tâm: "Kỳ…"
Kỷ Nguyên ngắt lời nàng: "Yêu cầu này chỉ giới hạn trong việc thỏa mãn nhu cầu của muội, nếu muội muốn xin cho người khác thì khỏi cần bàn nữa."
Liên tưởng đến "nhân duyên" mà nàng vừa nhắc đến, ý cười trong mắt Kỷ Nguyên bỗng trở nên lạnh lẽo.
Kỷ Sơ Đào "ồ" một tiếng, cứ thế mắc nghẹn cái tên vừa vọt đến miệng.
Thấy Kỷ Nguyên xoa huyệt thái dương, Kỷ Sơ Đào nuốt nước miếng rồi đổi sang câu khác: "Kỳ thật, muội muốn hỏi Đại Hoàng tỷ có thể… Chơi đá cầu một lần với muội không."
Kỷ Nguyên ngây người, nhướn mày: "Muội vừa nói gì?"
"Đã nhiều năm rồi, muội chưa được chơi đá cầu với Đại Hoàng tỷ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!