Chương 7: (Vô Đề)

"Không được." Louis kết luận vô cùng nhanh gọn sau khi nghe Chuck phân tích.

Chuck tựa lưng vào chiếc ghế ọp ẹp, trông như một con chó nhỏ vừa bị đá một cách vô cớ. Căn phòng chật chội này quả nhiên không đủ chỗ cho hai người; bàn làm việc, ghế tựa cùng với tên người Mỹ to lớn đã chiếm tới gần chín mươi phần trăm không gian. Louis ngồi bên mép giường, khoác chiếc áo len cũ ngoài chiếc áo sơ mi, hôm nay không phải ngày trực của anh, vậy nên Thiếu úy trông như đã chuẩn bị sẵn sàng để trốn ở đây cả buổi.

Trên bàn có tách trà và cuốn tiểu thuyết tiếng Pháp đang mở, dùng một tờ ghi chép 414¹ đã rách làm dấu trang.

"Tôi không hiểu sao anh lại ghét hành động ban ngày như vậy."

"Tôi không ghét hành động ban ngày, tôi ghét việc các phi công phải chết vô nghĩa – Trung sĩ, xin hãy đặt bút của tôi về chỗ cũ."

Chuck giả vờ không nghe thấy, tiếp tục nghịch, xoay chiếc bút vòng vòng giữa ngón trỏ và ngón giữa: "Nếu kế hoạch của tôi thành công, sẽ không có ai phải chết cả."

"Tôi không thích từ "nếu"."

"Vậy thì anh sẽ không thắng được."

"Đối với tôi, mạo hiểm không đáng cũng sẽ không thắng được."

Trên bàn làm việc còn có một khung ảnh be bé bằng gỗ, không to bằng lòng bàn tay, kỳ lạ là nó lại hướng về phía cửa sổ. Chuck đặt bút xuống, quay khung ảnh vào trong, qua mặt kính trong thấy một bức ảnh đen trắng có dấu hiệu từng bị xé. Trong ảnh là một cậu thanh niên ngồi bên bờ sông đang nhoẻn miệng cười trước ống kính, cùng với quả đầu bù xù và cà vạt sọc, áo khoác âu phục của cậu ta thả trên bãi cỏ.

"Đây là anh hả?"

"Đây là em trai tôi, William, chụp hôm chúng tôi tốt nghiệp Eton²."

Chuck không biết Eton là gì, nhưng cái tên William như một hồi chuông nhỏ vang lên trong tâm trí hắn. Hắn nhìn lại bức ảnh lần nữa, cậu thanh niên trong hình có mũi và cằm giống hệt Louis, nhưng cũng có những nét riêng ẩn hiện, hẳn là nụ cười: "Vậy hiện tại cậu ấy…"

"Em ấy mất rồi." Louis nắm cổ tay của Chuck, cầm khung ảnh và đặt lại vị trí cạnh lọ mực, hướng ra cửa sổ, "Trong trận hỗn chiến trên không tại London hai năm trước. Không biết là ai đã bắn trúng một máy bay Me 109, làm cho nó rơi từ hơn 7000 feet xuống, một bên cánh đập trúng máy bay của William. Em ấy thậm chí còn không có thời gian để phản ứng."

Chuck thở hắt ra rồi lại mím môi, điều chỉnh tư thế ngồi trên ghế, trông đầy vẻ bất an: "Xin lỗi, tôi không nên-"

"Không sao đâu." Louis vuốt phẳng những nếp nhăn trên ga giường, "Anh có anh chị em không, Trung sĩ Sinclair?"

"Hai cô em gái, Meggie và Susie. Một đứa sáu tuổi, một đứa bốn tuổi."

"Chắc hẳn hai em ấy rất dễ thương."

"Tất nhiên là không. Anh từng gặp đứa trẻ nào dưới bảy tuổi chưa? Còn phiền phức hơn cả một con gấu mèo đang bới thùng rác."

Louis bật cười, nhưng rất nhanh sau đó liền quay sang một bên, hắng giọng như thể lỡ cười hay lỡ ho đều là chuyện có lỗi mà đáng ra phải che giấu: "Anh thường mang bất ngờ đến cho người khác đấy, Trung sĩ."

"Tôi không biết đây có phải chuyện tốt không, nhưng cảm ơn nhé."

Bọn họ rơi vào im lặng mất một lúc, Chuck nhìn Louis, Louis nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ. Trong khoảnh khắc ánh mắt của Thiếu úy dời đi, nụ cười của anh cũng biến mất theo, thế là Chuck hiểu hắn đã lại về trở về vị trí cũ sau bức tường sừng sững kia.

"Xin lỗi vì không thể tán thành kế hoạch của anh. Dẫu trí tưởng tượng của anh tuyệt vời ra sao thì hành động như vậy vẫn quá nguy hiểm, tôi không thể phái cả một đội bay đi cùng anh đánh cược."

Chuck đứng dậy: "Xem ra tôi chỉ có thể tự rời khỏi đây, thưa chỉ huy."

"Còn tôi chỉ có thể chúc anh may mắn."

Câu nói ấy của Louis hoàn toàn chẳng có ý gì khác ngoại trừ châm chọc, nhưng sau này khi nghĩ lại, anh mới nhận ra đây là một sai lầm, hay ít nhất là khởi đầu cho một sai lầm. Dẫu sao lúc đó anh cũng không đặt chút việc nhỏ nhặt xen giữa ngày nghỉ ấy vào đầu, bởi xét cho cùng, chẳng một phi công tỉnh táo nào thực sự dám đơn độc lái máy bay ném bom tới Pháp, hơn nữa, Flying Fortress còn đang ở trong xưởng sửa chữa chứ đâu xa, trong khoảng thời gian ngắn tới đây Chuck chẳng thể bay đâu được.

Rất nhanh sau đó, Louis liền nhận ra mình đã đánh giá thấp sự lạc quan lẫn cố chấp của Chuck. Một buổi sáng sau ngày hôm đó một tuần, Louis đang trên đường đến bộ chỉ huy một mình, lúc đi ngang qua đường băng liền bắt gặp chiếc máy bay ném bom B-17 của Mỹ dừng ở đằng xa với các nhân viên mặt đất vây quanh. Thiếu úy do dự một hồi, vốn chỉ cho rằng đây là một buổi bảo dưỡng định kỳ, nhưng rồi anh chợt nhận ra, hội chim cánh cụt không phải đang kiểm tra máy bay, mà là đang chuẩn bị những bước cuối cùng trước khi cất cánh. Hôm ấy không có bất cứ một nhiệm vụ ném bom nào, Louis chạy thục mạng về phía đó, cố gắng ngăn không cho máy bay ném bom cất cánh, nhưng đã quá muộn. Chiếc Flying Fortress chất đầy bom HE chậm rãi lăn bánh, hếch đầu ở cuối đường băng và lao vút lên bầu trời trong xanh không một gợn mây.

Louis thở hồng hộc mà túm lấy thợ máy gần nhất, "Ai cho phép anh ta cất cánh?".

1. Cưỡng Ái Thành Hôn: Tôi Nguyền Rủa Anh Cả Đời

2. Ngược Hướng Yêu Online Với Trùm Trường

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!