Chương 6: (Vô Đề)

Tháng ba tới hệt như tiếng chuông báo thức đúng giờ vang lên, Đại úy Milston thêm tên của Chuck vào lịch trực, nghĩa là giờ đây vị Trung sĩ Không quân này sẽ phải làm nhiệm vụ tuần tra, thức dậy lúc sáu giờ, cất cánh trước lúc bảy giờ và tuần tra bờ biển phía đông nam. Chuck không có máy bay cá nhân, mỗi lần làm nhiệm vụ đều mượn "đôi cánh" của Louis – máy bay tiêm kích Spitfire II mang số hiệu DWRX được bảo dưỡng vô cùng tốt.

Có một mảnh kim loại nhỏ treo ở gương chiếu hậu, Chuck không biết nó là gì, càng không có ý định hỏi. Những cuộc trò chuyện giữa Louis và hắn giờ chỉ giới hạn ở "chào buổi sáng" và "tạm biệt". Không ai nhắc lại chuyện ở nghĩa trang đêm trăng tròn nữa. Kể từ hôm ấy, Thiếu úy đối xử với hắn vô cùng khách khí – có lẽ là hơi quá khách khí, dựng lên những phép tắc không cần thiết giữa hai người như một cái kìm sắt, khiến cho Chuck không có cơ hội tiến lại gần nửa bước.

Các nhiệm vụ tuần tra hầu như đều không có gì bất thường, có thể tổng kết qua loa trong nhật ký tuần tra là: "không có gì xảy ra". Nếu vô tình gặp phải máy bay trinh sát của Đức, nội dung trên bảng ghi chép sẽ đổi thành: "chạm trán với máy bay trinh sát của địch, không có gì xảy ra" hoặc "đuổi theo máy bay trinh sát, địch nhanh chóng rời đi", tùy vào tâm trạng hôm ấy và độ cao bay của máy bay trinh sát.

Vốn dĩ Không quân Hoàng gia còn chịu trách nhiệm hộ tống những đoàn tàu vận tải, thế nhưng người Đức đã từ bỏ không kích sau trận thua hè năm 1940¹, thay vào đó tấn công tàu của phe Đồng Minh bằng tàu ngầm U

-boat, và nhiệm vụ hộ tống đương nhiên lại đặt lên đôi vai của Hải quân Hoàng gia. Thật tai hại cho đám "đầu cá"² khi chiếc tàu ngầm này không chỉ đánh chìm các tàu vận tải từ Mỹ và Canada, mà còn khiến cho một lượng lớn khu trục hạm quay về xưởng sửa chữa. Hải quân và Không quân liên tục yêu cầu "làm gì đó" với mục tiêu phá hủy các bến tàu của Đức Quốc xã đặt tại Normandy và Brittany. Một sáng thứ ba ảm đạm, Louis dẫn Chuck vào phòng họp chiến lược. Trước mắt hắn là một bức ảnh chụp từ trên không được phóng to, các bến cảng dọc bờ biển tây bắc nước Pháp được đánh dấu bằng các lá cờ màu xanh nho nhỏ. Đại uý Milston chống tay lên bàn, quan sát những điểm đánh dấu đầy tính toán, chỉ ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng cửa mở và mỉm cười với Chuck như một con lửng đầy tình thương.

"Mọi chuyện đều ổn chứ, Trung sĩ Sinclair? Thấy hứng thú với chú chim sắt nhỏ của chúng ta không?"

"Rất ổn, thưa chỉ huy."

"Thế nhưng chỉ trong ngày hôm qua, sáu con tàu của chúng ta bị tàu ngầm của Đức tiễn xuống đáy biển, hai tàu chở than, bốn tàu vận tải, ba trong số đó của Hoa Kỳ, và chuyện này không thể tiếp tục diễn ra."

Chuck không biết tại sao Đại uý lại nói với hắn chuyện này, đành liếc qua Louis, Thiếu úy thì nhìn vào bức ảnh đầy chăm chú, như thể những người khác trong phòng tình báo đều không tồn tại. "Đương nhiên là không thể, thưa chỉ huy."

"Bộ chỉ huy liên hợp cảm thấy đã đến lúc đưa Flying Fortress vào hoạt động."

"Bay tới Normandy?"

"Không, bay về hướng nam tới Saint

-Nazaire, nơi đó có một xưởng đóng tàu. Căn cứ chúng ta sẽ hành động cùng với căn cứ Hornchurch, có thêm tổng cộng ba mươi máy bay Blenheim hỗ trợ."

Đại uý nói đến đây thì ngừng, chờ Chuck tự rút ra kết luận. Chuck quan sát bức ảnh, rồi lại nhìn tấm bản đồ được ghim trên tường, Saint

-Nazaire cũng được đánh dấu bằng một lá cờ màu xanh nho nhỏ, ẩn mình bên dưới bán đảo Brittany, nằm sát bên cửa sông Loire. Chuck dần dần thấy được viễn cảnh đáng lo ngại kia: "Saint

-Nazaire không nằm trong lộ trình của Spitfire."

"Đúng vậy, tôi sẽ không thể hộ tống anh." Louis xen vào, nhưng vẫn không nhìn Chuck, "Nên đội máy bay ném bom chỉ có thể hoạt động vào ban đêm để giảm bớt rủi ro-"

"Nhưng ném bom vào ban đêm hoàn toàn không thể đảm bảo độ chính xác. Khoan hẵng kể mục tiêu nhỏ như xưởng đóng tàu, ngay cả một xã như Saint

-Nazaire cũng khó mà tìm ra được."

"Các cuộc xuất kích ban ngày không nằm trong phạm vi suy xét của chúng ta," Louis nhìn thẳng vào Chuck mà lặp lại, "Không có đội máy bay tiêm kích hộ tống, đội máy bay ném bom có ​​gần như không có cơ hội sống sót."

"Nếu như tôi tiến vào nhanh rồi lẻn ra nhanh-"

"Không thể nào, anh không trốn nổi radar. Người Đức có thể "thấy" anh ngay khi vừa đến eo biển."

"Nhất định phải có cách khác."

"Trung sĩ, hành động ban ngày có thể dẫn tới nhiều thương tổn, ném bom ban đêm là phương án tốt nhất mà nhóm các phi công có kinh nghiệm đề cử sau khi đã xem xét nhiều yếu tố."

"Vậy à? Vậy những "phi công có kinh nghiệm" kia đã ném bom bao nhiêu căn cứ tàu ngầm rồi?"

Louis mím môi, không trả lời. Chuck biết mình đã chọc trúng chỗ hiểm của họ, một năm qua, những cuộc không kích của Không quân Hoàng gia không có bao nhiêu tác động lên bờ biển ở tây bắc của Pháp, ngược lại thương vong thì vô cùng đáng kể. Đây cũng là lý do vì sao Đại đội Máy bay ném bom số VIII của Hoa Kỳ thấy e ngại khi phải đưa máy bay của mình vào các nhiệm vụ này khi mà tổn thất phải chịu và hiệu quả mang lại không tương xứng với nhau.

"Nghe này." Chuck cầm lấy cây gậy gỗ mảnh trên bàn, chỉ vào bờ biển nước Pháp, thứ giống như gậy bi

-a này là thứ mà nhóm điều phối viên dùng điều chỉnh vị trí của đội hình máy bay trong những trận cận chiến, "Nếu đã chấp nhận rủi ro, tôi thà chọn phương pháp có tỷ lệ thành công cao nhất, tôi có thể thử bay thấp tránh radar trong suốt cuộc hành trình-"

"Khỏi nhắc tới xác suất thành công, anh sẽ bị bắn hạ bởi pháo cao xạ."

"Không, anh hoàn toàn có thể dùng máy bay tiêm kích đánh lạc hướng-"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!