Chuck tỉnh lại giữa tiếng nổ vang trời của pháo cao xạ.
Mặt đất rung chuyển giữa những tiếng nổ liên tiếp, lửa cháy bập bùng bốc lên ngút tầm mắt, khói đen tựa như tấm rèm nặng trịch bao phủ bầu trời vốn trong xanh, mặt trời trở nên méo mó, một màu xám tăm tối bao trùm thường thấy khi bão giông kéo đến. Bến cảng như một nồi canh sục sôi, những con tàu nghiêng ngả chìm dần mà chẳng thể vớt lên, những bóng người nhỏ bé đang vùng vẫy, vừa chạy vừa la hét.
Chuck chạm vào vết thương trên đầu, tay dính máu nhớp nháp. Hắn còn đang mắc kẹt trong kẽ hở giữa tấm bê tông đúc sẵn và bức tường, nếu bức tường gạch vỡ nát này không chịu được sức nặng của tấm bê tông thì hắn đã bị đè cho nát người từ lâu. Hắn dùng cả tứ chi mà bò ra tìm chỗ ẩn nấp. Đằng xa có một đội pháo cao xạ lấy bao cát lót lên làm tường, Chuck hít vài hơi thật sâu rồi chạy như điên về phía đó, bị một máy bay cường kích Mitsubishi ở tầm thấp phát hiện, sà xuống từ đằng sau, kèm theo đó là những phát đạn xả túi bụi từ súng máy ghim xuống nền bê tông. Chuck bổ nhào ra đằng sau bức tường dựng lên từ bao cát, máy bay cường kích nọ lao vút qua trên đầu, tìm kiếm con mồi khác.
Một xác chết rơi xuống trúng khẩu pháo cao xạ, nửa cái đầu bị mảnh đạn chém gọn, không thể nhìn rõ là ai. Chuck đẩy cái xác ra, cố gắng điều chỉnh góc bắn của nòng pháo nhưng trục súng đã bị nổ, không hề nhúc nhích. Hắn chửi một tiếng rồi đành lén quay lại.
Từ đây đến bãi đỗ máy bay còn khoảng hơn hai trăm mét, không có gì che chắn, chỉ có hai kho hàng bốc cháy ngùn ngụt đang tỏa ra khói đen đặc quánh. Chuck thoáng nhìn lên bầu trời, bóng hình những máy bay tiêm kích vẫn còn ở đó, nhưng chúng đều đã bay lên cao tránh đám khói dày đặc. Cát bụi rơi lả tả tựa màn tuyết đục ngầu đã nhuốm bẩn, Chuck trèo ra từ đống bao cát, chạy đi trong ánh lửa đỏ máu, dừng lại trong khoảnh khắc nhìn thấy đường băng.
Chẳng còn đội máy bay ném bom nào nữa, Flying Fortress và Liberator từng chiếc từng chiếc một đều chìm trong biển lửa, máy bay tiêm kích P-40 lật nghiêng ở cuối đường băng chỉ còn lại chiếc khung cháy đen. Kiến trúc duy nhất còn nguyên vẹn chính là kho đạn dược, nhưng ngay trước mắt Chuck khi đó, một máy bay ném bom đã cho nó nổ tung một cách chuẩn xác.
Ngọn lửa vút lên trời cao.
–
9:30 sáng mùng 7 tháng 12, tín hiệu kết thúc báo động vang vọng, the thé mà đằng đẵng tựa như hồi chuông báo tử, văng vẳng giữa làn khói đặc và đống đổ nát.
–
Tới tận khi chạng vạng Chuck mới tìm được Jody và Leo, cả hai người đều không bị thương, nhưng toàn thân bê bết đất cát hệt như hắn. Sau khi bị đánh thức bởi báo động phòng không, hai người họ kịp trốn vào boong ke¹ ngay gần đó, nhưng lại gặp phải một quả bom HE làm sập một đoạn đường nhỏ bên trong, đám lính đành dùng tay không đào đất hơn hai tiếng đồng hồ mới đào được một lối nhỏ, chui lên mặt đất cứ như chuột chũi.
Hầu hết mọi người đều ngủ trong hố bom được che phủ đêm đó, bởi vì các tòa nhà nếu không phải có nguy cơ sập thì cũng đã sập xuống rồi, đường dây điện thoại vừa được sửa một phần, còn việc cấp nước và cấp điện thì vẫn bị gián đoạn. Nhà kho chứa gỗ vẫn đang cháy, chẳng thể làm gì ngoại trừ ngăn lại, chờ nó cháy hết. Chuck dựa vào bức tường đổ bị cháy một nửa, ở đằng xa xa nhìn về phía ngọn lửa đỏ cam soi rọi bầu trời đêm. Có ai đó đang khóc thút thít trong bóng tối, hắn không biết đó là ai, cũng không muốn biết.
"Tôi muốn về nhà." Jody bỗng nhiên nói.
Chuck không đáp lại.
Mùng 8 tháng 12, ban ngày vẫn bị bao phủ bởi khói mờ, nhiều xác chết ngổn ngang ở bến cảng còn chưa được xử lý, trôi nổi trong làn nước biển nhiễm dầu. Các kỹ sư đang bận rộn lấp đầy những hố bom trên đường băng để máy bay vận tải từ đất liền bay tới có thể hạ cánh. Chuck không kịp nghe bài phát biểu trước quốc hội của Roosevelt vì hắn và phi hành đoàn của mình nhận lệnh mang chiếc máy bay ném bom B-17² còn chưa cháy duy nhất cất cánh trở về đất liền vào buổi trưa.
Ngoại trừ chú chim thép may mắn này, các máy bay ném bom hạng nặng trên O"ahu đều đã cháy sạch, chẳng đủ để thành lập một phi đoàn, nhưng để thực hiện lời hứa của Roosevelt về việc gửi tiếp viện cho Churchill sau nhiều tuần do dự, Liên đoàn Máy bay ném bom số 8³ mới đã được thành lập, đáp ứng yêu cầu gửi "một số" máy bay đến Vương Quốc Anh. Mùng 4 tháng 2 năm 1942, Chuck, Jody và Leo, với tư cách là thành viên đội bay của "một số" máy bay, đã lên tàu sân bay khởi hành từ Đại Tây Dương đến căn cứ Đồi Biggin.
Khi đường bờ biển xuất hiện ở bên trái phía trước, Jody rời tháp pháo ở đuôi tàu, tới khoang điều khiển nhìn quanh: "Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nơi này, ý tôi là, chúng ta luôn biết hòn đảo này tồn tại, chỉ là không ngờ rằng mình sẽ đến đây bằng máy bay ném bom, hiểu ý tôi không?"
"Ông nói lắm ghê." Chuck không chút để ý mà trả lời.
"Tôi sinh ra ở đây." Leo nói.
Hai người nhìn chằm chằm vào ảnh, cuối cùng tay xạ thủ lớn tiếng hỏi, "Gì cơ?"
"Trước tuổi mười hai tôi vẫn luôn ở Luân Đôn, sau đó mẹ tôi tái hôn, tôi mới chuyển tới Mỹ cùng với bà. Cha tôi thì vẫn sống ở Luân Đôn, nhưng ông đã ra đi trong một cuộc không kích năm 1940. Vậy thôi, chẳng có gì đặc biệt."
"Không có gì đặc biệt?" Jody hỏi lại, "Này thật sự giống như một cuốn tiểu thuyết dài kỳ tên là "Con đường báo thù" hay gì đó."
"Làm ơn đừng hét vào tai tôi, Jody," Chuck nói, một lần nữa liếc mắt nhìn về phía bờ biển xa lạ, "Tôi rất tiếc, ông biết đấy, về cha của ông".
Leo khẽ gật đầu.
"Đây là lý do ông tòng quân à?"
Tay hoa tiêu nhún vai, không nói gì nữa.
Căn cứ Đồi Biggin ở phía đông nam của nước Anh mùa hè năm kia từng bị Không quân Đức Quốc xã ném bom đến mức hủy diệt hoàn toàn, những vết tích lưu lại khi bom nổ đến giờ vẫn còn rõ mồn một. Máy bay tiêm kích Hurricane cùng với Spitfire đỗ rải rác không theo thứ tự, cách nhau rất xa, một cách sắp xếp điển hình của thời chiến, để đề phòng chúng bị hủy diệt cùng lúc trong trường hợp bị tấn công bất ngờ.
Khi máy bay ném bom B-17 hạ cánh ở đường băng gần nhà chứa máy bay nhất, một sĩ quan mặc quân phục màu xanh đậm của Không quân Hoàng gia Anh đã đứng đợi sẵn trên bãi cỏ. Jody đẩy Chuck về phía trước, gã thanh niên to lớn tới từ cánh đồng thuốc lá miền trung nước Mỹ thẳng lưng bước tới trước viên sĩ quan người Anh, giả bộ đầy thuần thục với mấy chuyện kiểu này.
"Chào buổi chiều", người Anh nói, trong khi quan sát quân phục Lục quân thô sơ và những chiếc huân chương mới toanh của Chuck. Anh ta thấp hơn Chuck một chút, lúc nói chuyện phải hơi ngẩng đầu lên, nhưng phong thái của anh ta hơn Chuck tới hai mươi xen
-ti
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!