Chương 23: (Vô Đề)

Chuck quay đèn bàn sang hướng khác tránh làm phiền giấc ngủ của Louis, còn hắn thì vẫn có thể nương theo ánh đèn hắt lên bức tường trống mà ngắm nhìn anh đang say giấc trong vòng tay mình. Hắn nghiền ngẫm mái tóc màu hung nhạt của anh đang dần sẫm lại như biến thành màu nâu dưới tia sáng yếu ớt, do vã quá nhiều mồ hôi nên bết lại với nhau trên trán và hai bên thái dương.

Ngón tay của Chuck nấn ná ở nơi sẹo bỏng trên bờ vai trần, lướt tới xương cánh bướm, xuôi dần xuống eo lưng rồi trở về vai, lặp đi lặp lại như vậy không biết chán. Chân của họ đè lên nhau dưới lớp chăn mỏng sắp tuột xuống sàn nhà, Chuck cố gắng kéo nó lên trong khi gồng mình giữ cho nửa thân trên không cử động, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.

Louis phát ra âm thanh buồn ngủ mơ hồ, tỉnh lại, ngước nhìn Chuck với nụ cười nửa miệng ngái ngủ.

"Anh không ngủ được à?"

"Không hẳn," Chuck thì thầm đáp lại, "Chỉ là hơi bận lòng thôi."

Louis cau mày nhìn ánh đèn: "Mấy giờ rồi?"

"Hai giờ hơn, nhưng chắc chưa tới ba giờ đâu."

"Mấy giờ anh phải tập hợp?"

"Sáu giờ sáng, thời gian xuất phát thì tùy vào thời tiết."

"Anh nên về đi."

Hành lang im lìm không một tiếng động. Bốn giờ sáng, cả căn cứ vẫn đang say ngủ, Chuck sột soạt mặc lại quần áo, tắt đèn, trước khi rời đi còn cẩn thận nhìn qua khe cửa, không có ai, ngay cả một ngọn đèn cũng không. Hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, trở về ký túc xá của mình.

Kẻ duy nhất phát hiện ra Trung sĩ về phòng muộn mà chưa có sự cho phép chính là tiểu thư Cúc áo, Chuck không biết tai vịt ở vị trí nào nhưng quả thật là vô cùng nhạy, cái mỏ màu vàng nhô ra từ dưới gầm giường, tiếp đó là cái cổ vừa dài vừa cong, Cúc áo đập cánh, vọt về phía hắn trong chớp mắt.

"Suỵt, yên lặng nào." Chuck nói với con vịt và xoa đầu ẻm. Ở góc còn lại của phòng, Jody trở mình, tiếng ngáy ngừng mất một lúc. Hắn nín thở chôn chân đợi ở đó cho đến khi tiếng ngáy lại vang lên lần nữa, mới nhẹ nhõm thở hắt ra, "Giữ bí mật cho tao đấy nhé? Cô bé ngoan, về chỗ ngủ thôi."

Chuck cởi quần áo ra rồi chui vào chăn. Con vịt nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, tới khi hiểu được rằng Chuck sẽ không dậy để đút sâu bọ cho nó ăn nữa thì mới bực bội trở lại gầm giường.

Bầu trời tựa như sáng lên chỉ ngay sau khi Chuck nhắm mắt lại, tiếng chuông gọi đội máy bay ném bom tập hợp kêu vang, vừa dồn dập vừa chói tai. Chuck ép mình ngồi dậy, theo thói quen đờ đẫn mặc áo sơ mi, áo khoác và đi giày, rồi theo sau phi hành đoàn bước ra ngoài. Tiểu thư Cúc áo đã quen với toàn bộ quy trình này, con vịt nhảy khỏi gầm giường, hào hứng bước theo, chen chúc giữa hàng chục đôi giày cỡ bự và thiếu điều lao ra giữa đường băng.

Một nhân viên mặt đất đang kéo bình ắc quy trên xe đẩy đã nhanh chóng ngăn nó lại, con vịt giận dữ đập cánh, kêu quác quác và cố gắng mổ vào tay nhân viên mặt đất.

"Xin lỗi nhé! Bé cưng! Hôm nay không thể đưa mày theo được!" Chuck hét lên, vẫy tay với nó và đóng cửa cabin lại, chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với nhiệm vụ chiến đấu thứ hai mươi mốt của mình. Do quá vội vàng nên hắn đã quên bỏ khung ảnh Louis đưa cho ra khỏi túi, vật kim loại vẫn còn đặt đó, nằng nặng.

Đối với các phi công Mỹ ở căn cứ Đồi Biggin, đây có lẽ là nhiệm vụ trên không cuối cùng của mùa hè, tất nhiên, đối với một số phi công không may mắn khác thì đây sẽ là nhiệm vụ cuối cùng trong đời họ. Bắt đầu từ mùng 6 tháng 9, Bộ chỉ huy liên hợp tại Luân Đôn đã tạm dừng các nhiệm vụ ném bom một thời gian ngắn nhằm mục đích thống kê thương vong, sửa chữa vỏ ngoài các máy bay bị thủng do đạn bắn và thưởng cho các phi hành đoàn đã kiệt sức chút thời gian nghỉ ngơi.

Căn cứ Đồi Biggin tổ chức tang lễ cho các phi công hy sinh vào tháng tám, tại chính nhà nguyện nơi Leo vừa tổ chức hôn lễ vài tháng trước đó. Hầu hết các thi thể của những người bỏ mạng nơi chiến trường đều không thể tìm thấy hoặc đã cháy đến mức không thể nhận dạng. Những cái xác miễn cưỡng tìm được về đã được chôn cất từ lâu, Lễ Mi

-sa¹ này chỉ như phần phụ lục được viết thêm sau khi cuốn sách đã tới hồi kết. Chuck và Louis ngồi bên cạnh nhau ở hàng ghế cuối cùng, lặng lẽ rời đi khi mọi người bắt đầu đứng lên và hát.

Ấy là một ngày trời đầy mây, từng tầng mây trải dài với các gam màu xám xịt có sắc độ không giống nhau, nhưng lại chẳng thấy giọt mưa nào rơi xuống. Hai người đều không nói gì, chỉ rảo bước cùng nhau trên con đường dẫn đến bãi đất hoang, không phải trở lại căn cứ mà đến thăm nghĩa trang với hàng rào đơn sơ kia. Cỏ dại bay vù vù trong gió, tóc và áo khoác của họ cũng bị cuốn theo, Chuck dựng cổ áo lên và đút cả hai tay vào trong túi.

"Mẹ tôi là một người rất sùng đạo," Chuck nói, bản thân hắn cũng không biết tại sao lại nhắc tới chuyện này. "Tôi vốn không quá tin tưởng, nhưng sau khi đến đây thì lại khác. Chắc hẳn ai cũng cũng vậy thôi, thật khó để không thành tín Chúa sau khi đã vượt qua lưới lửa của quân Đức để mà sống sót trở về."

"Hoặc là họ sẽ càng khó tin hơn," Louis nói, không biết có phải đang đùa hay không, "Chẳng có cách nào để lý giải việc Chúa đã giữ lại đứa kém cỏi hơn trong một cặp sinh đôi."

Chuck không trả lời anh, nhưng lại rút tay ra khỏi túi áo và nắm lấy tay Louis. Thiếu úy theo bản năng quay đầu nhìn quanh con đường đất trống trải như thể sợ rằng sẽ có ai đó sẽ đột nhiên nhảy ra từ trong bụi cây và tố giác bọn họ. Chuck nhẹ nhàng kéo anh lại gần, tay hắn càng siết chặt tay của Louis hơn.

"William có biết không?"

"Biết," Louis trả lời, hiểu ngay Chuck đang hỏi gì, "Thực ra William đã tự phát hiện ra trước – từ khi tụi em còn ngồi trên ghế nhà trường, do em ấy vô tình quên gậy cricket ở phòng sinh hoạt chung nên phải quay lại lấy. Trước bữa tối khoảng một hai tiếng thường sẽ không có ai ở phòng sinh hoạt chung, họ đều trên sân bóng hoặc là trong thư viện, còn em thì tình cờ," Anh hắng giọng không được tự nhiên lắm, "Tình cờ ở đó cùng một người trong đội chèo thuyền.

William chưa từng hỏi về chuyện này, giả vờ như hoàn toàn không biết gì, có lẽ là đang đợi em tự nói ra, nhưng em vẫn luôn không dám nói. Giờ thì em sẽ chẳng còn cơ hội để biết được em ấy đã nghĩ thế nào."

"Vậy là em đã sớm nhận ra em là…" Chuck ra hiệu thay cho cụm từ khó nói kia.

"Coi như vậy đi." Louis liếc hắn một cái, "Còn anh thì sao? Có cuộc tình nào của anh mà em nên biết không?"

Chuck gãi gãi đầu, "Năm mười lăm tuổi tôi từng có một bộ sưu tập tạp chí, toàn là ảnh nữ sinh mặc váy ngắn gì đó giấu dưới đệm, cho dù mẹ tôi có tìm được thì cùng lắm cũng chỉ bắt tôi chép phạt Kinh thánh thôi… trong khi thực ra tôi còn giấu ảnh mấy tay cao bồi và đấu sĩ quyền anh bán khỏa thân trong một kẽ hở sâu trong góc tủ quần áo-"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!