Chương 2: (Vô Đề)

Chuck nhậm chức binh nhì Lục quân ở một doanh trại cằn cỗi và hoang vu, mắt thường chỉ có thể nhìn thấy sỏi đá trơ trọi và cỏ dại mọc tùm lum – theo quy định về bảo mật, các tân binh thậm chí còn không có quyền được biết họ đang ở đâu.

Đám lính đều phải ngủ trong ký túc xá đơn sơ giống như nhà kho, mấy hôm đầu, tụi ma mới còn có sức than thở về chiếc giường tầng nhỏ hẹp hay nhà vệ sinh công cộng lúc nào cũng chật ních, sau rồi đến mở mồm ra nói cũng lười, luyện tập trở về là lên giường nằm thẳng cẳng, vài giây sau bắt đầu ngáy được ngay. Ngủ ở giường dưới của Chuck là một một tên nhóc đến từ Texas, với khuôn mặt núng nính và thân hình hơi thừa cân, giống như kiểu nhân vật mập mạp được định sẵn sẽ gặp xui xẻo trong mấy bộ comic dài kỳ đăng trên tuần san phát hành mỗi chủ nhật vậy. Cậu nhóc là thợ khóa giống như cha mình, vậy nên ngày đầu tiên đến doanh trại đã trình diễn cho những người bạn mới tiểu xảo cạy ổ khóa. Nó có vẻ rất ngưỡng mộ Chuck, quyết tâm trở thành phụ tá của hắn chỉ vì: "Bố đã nói với mình rằng mập mạp như con thì nên tìm trùm sò bảo kê mới không bị bắt nạt." Chuck muốn nói toẹt ra rằng đây chẳng phải là cách đúng đắn để sinh tồn đâu, thế nhưng cuối cùng lại im lặng, mặc kệ tên nhóc con của thợ khoá ấy đi lẽo đẽo theo sau hắn như con vịt.

Nhóm tân binh mới tới đợt tháng mười một này trải qua ba tuần lao động nặng nhọc, mỗi sớm đều kéo theo vật nặng chạy bộ, dàn hàng để tập trận, tiếp đó phải thực hành đào hào ở phía sau doanh trại – để rồi hôm sau nữa lại đi lấp chính những con hầm dài dằng dặc đấy, bố ai biết được là để làm gì. Giáng sinh đến rồi đi, chỉ có một ngày để nghỉ ngơi mà cũng chẳng được phép rời doanh trại.

Dẫu sao thì ngay cả trong trường hợp có thể trốn ra thì đám lính cũng chẳng tìm được gì tiêu khiển giữa chốn đồng không mông quạnh này. Chuck ở ký túc xá đốt cả buổi chiều vào cờ bạc với mấy tên khác, bọn họ không có bài poker xịn nên đành phải cắt mấy tờ giấy nháp thành những hình vuông na ná nhau và dùng bút chì để vẽ số và chất – dễ trí trá vô cùng, vậy nên mới dẫn đến vụ ẩu đả nọ. Kết quả là hơn một nửa đám tân binh bị phạt chạy bộ ngay trong đêm Giáng sinh. Mãi tới sáng hôm sau, Chuck vẫn còn cảm thấy cát bụi mà mình hít phải đêm qua nghèn nghẹn trong cổ họng.

Năm mới đi qua, kỳ huấn luyện bắn súng cũng mới bắt đầu, vì lý do thiếu súng nên bọn họ được phát súng mô hình bằng gỗ để luyện ngắm bắn thật chuẩn các tấm bia làm từ bìa, treo ở trên cây hoặc khuất trong bụi cỏ đằng xa. Nhàm chán hơn cả là huấn luyện phòng không, nội dung chủ yếu chỉ có: "Sau khi nghe thấy tiếng còi phải nằm ngay xuống đất, sau đó di chuyển vào bụi cỏ mà không tạo ra tiếng động."

Tên nhóc con của thợ khóa luôn di chuyển chậm hơn mọi người, không tránh nổi việc trở thành đối tượng ăn giáo huấn của huấn luyện viên. Một buổi chiều thứ năm nào đấy giữa tháng giêng, khi bọn họ đang nghiêm túc nằm co rúm người trên mặt đất tránh một quả bom đang nổ mạnh trong tưởng tượng, Thượng tá Arthur Corelli và một sĩ quan lạ mặt chẳng biết từ đâu đến điểm tên Chuck. Binh nhì hơi do dự khi đứng dậy, liếc nhìn huấn luyện viên, thấy huấn luyện viên gật đầu mới đi qua những đồng đội vẫn đang co người trên mặt đất về phía Thượng tá.

Trên đường tới văn phòng của sĩ quan, Chuck lội lại trong đầu chuyện của bảy ngày qua, cố gắng phân tích xem mình đã làm gì sai trái đến mức phải gặp cả vị tổng phụ trách doanh trại. Thượng tá Corelli đi đằng trước hắn, thỉnh thoảng lại thì thầm nói gì đó với vị sĩ quan. Lính gác mở cửa cho họ, rồi đóng sầm lại ngay sau khi Chuck vừa bước vào. Thượng tá ngồi xuống sau bàn làm việc, vị sĩ quan lạ mặt ngồi ghế bành, chỉ có Chuck đứng thẳng tắp ở cạnh cửa, chắp tay sau lưng.

"Cậu không vi phạm gì, Sinclair, không cần phải căng thẳng." Thượng tá đưa cho vị sĩ quan lạ mặt một tập tài liệu, "Đây là Đại úy Maran. Ông ấy đang thành lập một đội tinh nhuệ và muốn nói chuyện với cậu."

"Vâng, thưa chỉ huy."

Đại úy mở hồ sơ, nhưng vẫn không rời mắt khỏi Chuck, "Chơi thể thao tốt chứ, binh nhì?"

"Bóng bầu dục, thưa chỉ huy. Vị trí tiền vệ chính, chơi từ năm mười hai tuổi."

"Có sợ độ cao không?"

"Không, thưa chỉ huy."

"Có bằng phổ thông – cũng khá đấy, vì sao không học đại học?"

"Cha tôi là nông dân trồng thuốc lá, tôi nghĩ đây chính là nguyên nhân, thưa chỉ huy."

Đại úy lại liếc hắn một cái, cúi đầu lật sang trang: "Thành tích xạ kích?"

"Thưa chỉ huy, tuy tôi chưa từng dùng súng trường, nhưng lúc còn ở quê nhà, không có bất kỳ con thỏ hoang chuột đồng nào có thể thoát khỏi họng súng săn của tôi."

Thượng tá nhếch mép cười, Đại tá Maran không chút phản ứng, vẫn đang xem xét lý lịch trong tay, mím môi như thể đây là một bài kiểm tra toán đầy hóc búa, cuối cùng mới đóng tập tài liệu lại, "Cậu nghĩ sao về việc gia nhập Không lực Lục quân, cậu Sinclair?"

"Sau đó cậu trả lời thế nào?" Con trai của thợ khóa ngồi giường dưới hỏi, nhưng lại dán mắt vào đôi giày da chẳng phải của cu cậu.

"Còn có thể trả lời thế nào?" Chuck nằm ở giường trên, ngửa mặt nhìn lên trần nhà, "Khi mà sĩ quan hỏi chúng ta nghĩ sao, họ cũng không muốn chúng ta nghĩ thật đâu."

"Khi nào thì bọn họ đưa cậu đi?"

Đáp án là sớm hôm sau. Chuck được miễn luyện tập buổi sáng, một mình ở trong ký túc xá trống trải mà đóng gói đống hành lý hắn vừa mới dỡ ra hai tháng trước. Từ ấy, hắn không gặp lại tên nhóc con của thợ khóa, hơn nữa hắn chẳng nhớ nổi tên nó vì cũng gọi nó là "Mập" như những người khác. Một chiếc xe tải đang chờ ở bên ngoài doanh trại, lái xe cũng mặc quân phục, từ huân chương có thể thấy anh ta là hạ sĩ.

Anh ta chỉ dẫn Chuck xách theo hành lý lên khoang sau ngồi, dưới ánh mặt trời chói chang, Chuck nheo mắt nhìn, cảm thấy mình như một con bò nuôi lấy thịt ở trang trại. Tiếng động cơ nổ ù ù khô khốc, chiếc xe tải rung lắc mà chạy về hướng tây bắc.

Ít nhất thì lần này hắn cũng được biết đích đến là nơi nào, lù lù trên cổng lớn là dòng chữ: Căn cứ Không quân Altus. Lúc Chuck đến nơi trời đã về chiều, sáu bảy chiếc máy bay đỗ song song trên đường băng, đầu cánh san sát nhau, in trên kính buồng lái là bóng hoàng hôn cùng những ngọn núi xa xăm. Ngay trước mắt hắn, một chiếc máy bay tiêm kích sơn màu xám của kim loại, ở cuối đường băng đang ngẩng cao đầu, động cơ gầm rú, lao thẳng về phía bầu trời đỏ máu.

Hạ sĩ dẫn hắn về ký túc xá – một khu nhà thấp tương tự như quân doanh Lục quân, có điều được chia thành nhiều căn phòng nhỏ, phòng của Chuck ở tầng một, có hai chiếc giường đơn, cả hai chiếc đều trống không. Hắn chọn giường ở sát cửa sổ, thả hành lý xuống, ngồi đờ ra mất một lúc.

Hầu hết các phòng ký túc đều bỏ trống, thực ra trừ vài phi công lẻ tẻ đang tại ngũ thì cả căn cứ cũng chẳng có mấy người. Chuck ăn không ngồi rồi cả một tuần sau đấy, thỉnh thoảng đi dạo trong các nhà chứa máy bay, thỉnh thoảng bị cử đi dọn dẹp. Nhân cơ hội này, hắn làm quen với đám nhân viên mặt đất, thường xuyên đi uống ké bia, nghe họ tám chuyện là Lực lượng Không quân non trẻ vẫn đang trong quá trình thu nhận thêm các học viên¹, tăng cường cho phi đoàn máy bay ném bom lực mỏng sức yếu.

"Sau đó thì sao?" Chuck hỏi.

Một thợ máy nhún vai: "Không biết, có lẽ sẽ bị thuyên chuyển qua Châu Âu gì đó."

Chẳng một ai đáp lại lời này. "Châu Âu" trong tâm trí họ là một khái niệm xa vời mà mơ hồ, giống như khi hay tin người em họ xa chẳng may bị một tên côn đồ đánh gãy mũi, chúng ta sẽ bày tỏ sự cảm thông thích đáng, nhưng sẽ chẳng để tâm quá lâu. Vài ngày sau, vẫn trên chiếc xe tải ấy, bảy tân binh mới đã tới; hôm sau nữa lại đưa thêm một người tới. Đại tá Maran tập hợp chín học viên ở nhà chứa máy bay, thông báo rằng họ chính thức trở thành lính cấp bậc thấp nhất của Không quân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!