Giữa tháng mười một năm 1942, chiến dịch Bó đuốc¹ của Quân Đồng minh tại Bắc Phi đã đi đến hồi kết. Những chú chim thép lúc trước ra trận từ các căn cứ Không quân khác nhau tại Vương quốc Anh nay đã về tổ của chúng – hay đúng hơn là một phần đã về tổ, phần còn lại thì bị chôn vùi mãi mãi trong sa mạc.
Bởi vậy, những tháng cuối năm đã đến cùng với những chuyện mà Thiếu uý Louis Linden không thể không đối mặt: Một dàn máy bay ném bom tới từ Hoa Kỳ, chiếc nào chiếc nấy đều bị vẽ bậy tùm lum, chen chúc tại sân bay Đồi Biggin, kèm theo đó là phi hành đoàn trẻ tuổi nom cũng ngổ ngáo không kém trong áo bomber đồng phục rộng thùng thình của Không quân. Ngoài ra thì phía bên lớp mầm cũng gửi tới một nhóm tân binh chỉ mới bay được vài giờ để thay thế cho những người đã mất trong Trận Dieppe hồi tháng tám, vậy là trọng trách huấn luyện tân binh đương nhiên đặt trên vai Thiếu úy Linden. Từ đầu đông, trời bắt đầu có nhiều mây hơn, eo biển trở nên vô cùng nguy hiểm, không biết bao nhiêu nhiệm vụ tuần tra và ném bom đã bị hủy bỏ, thế nhưng lại tạo cơ hội cho đám chim non tập luyện xung quanh căn cứ. Louis thường dậy từ sớm để chỉ huy tụi nhóc tân binh tập bắn vào những quả bóng bay khổng lồ trôi dần tới giữa vùng quê bao phủ bởi sương mù.
Không quân Mỹ dường như lại có kế hoạch khác, Đại đội Máy bay ném bom số VIII được tổ chức lại, chỉ huy ban đầu Eecke được thăng chức thành Tổng tư lệnh của Không lực Lục quân², kế nhiệm vị trí sĩ quan chỉ huy của Bộ chỉ huy Không quân Ném bom là Thiếu tướng Anderson. Về mặt lý thuyết, những cuộc không kích ban ngày vẫn sẽ được tiếp tục, nhưng chúng đều đã bị gián đoạn do thời tiết không cho phép và cũng do sự hoài nghi của Không quân Hoàng gia Anh ngày càng lớn.
Thỉnh thoảng Louis lại bắt gặp chiếc máy bay ném bom với hình sư tử vẽ bậy ủ rũ đậu ở cuối đường băng, dù đã chuẩn bị sẵn sàng để cất cánh nhưng cuối cùng vẫn không được bay lên.
Tháng cuối cùng của năm 1942, Chuck hệt như một con nai, thoắt ẩn thoắt hiện trong bãi săn. Không thấy xuất hiện ở nhà ăn, cũng không đến quán bar dành cho phi công. Chỉ có chữ ký trên bảng chấm công là bằng chứng cho việc hắn vẫn đang phục vụ tại Đồi Biggin. Rất nhiều lần Louis muốn ghé qua quầy bar dành cho nhân viên mặt đất, nhưng rồi lại ngay lập tức thuyết phục bản thân từ bỏ ý định.
Chẳng còn nghĩa lý gì cả, Anh liệt ra lý do này nọ, Không gặp là cách tốt nhất, đừng làm mọi chuyện phức tạp hơn.
Vấn đề là não của anh không nghe lời như vậy. Cũng đã rất nhiều lần Louis khựng lại trong vô thức, lướt qua đám đông những thợ máy bận rộn và bốn năm chiếc máy bay tiêm kích để nhìn về phía Trung sĩ đang đứng ở đầu kia của nhà chứa máy bay. Anh cũng đã quen với hai vệ tinh nhỏ của Chuck: một người là xạ thủ thấp bé, nói liến thoắng và khoa tay múa chân; người còn lại là tay hoa tiêu dù luôn đứng một bên giữ khoảng cách với Chuck nhưng cũng không đi xa hơn.
Giống như mấy phi công máy bay ném bom khác của Mỹ, Chuck luôn mặc chiếc áo khoác bomber bằng da, màu nâu với lớp lót lông cừu bên trong, khiến cho thân hình vốn đã cao lớn của hắn nay còn đô con hơn. Không biết Chuck vừa mới nói gì, Jody cười ha hả rồi vỗ mạnh vào đùi hắn.
"… Chỉ huy." Cho đến khi nhân viên mặt đất bên cạnh lên tiếng, Louis mới hoàn hồn, phát hiện ra mình còn chưa kịp nghe hết nửa vế đầu của đối phương, đành phải hỏi lại. Người kia đọc các thông số một lần nữa, nhận được sự chấp thuận của chỉ huy thì mới rời đi. Louis lại nhìn về phía bên kia của nhà chứa máy bay, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Chuck, liền vội vàng quay sang hướng khác, cầm bút cùng với bảng kẹp hồ sơ bước ra khỏi nhà chứa máy bay.
Chính mày đã nói mà, không phải người yêu. Cuối ngày hôm ấy, Louis lại nhắc nhở mình, khi đang cuộn tròn trên giường, quấn trong hai chiếc chăn thay thế cho loại máy sưởi gần không có trong ký túc. Cuốn tiểu thuyết tiếng Pháp mà anh đã tốn rất nhiều thời gian vẫn chưa đọc xong đang mở ra trên giường, đêm nay có lẽ cũng chưa phải là thời điểm thích hợp để đọc. Anh đặt cuốn sách lên bàn, tắt đèn, nằm xuống, cuộn tròn người, giữ lại chút hơi ấm cho cơ thể.
Thời tiết tháng hai vẫn chẳng khá hơn là bao, nhưng đội máy bay ném bom tại Đồi Biggin vẫn liên tiếp nhận lệnh tấn công vào đất liền của Đức. Lý do là trong hội nghị Casablanca³ ngày 23 tháng 1 vừa qua, người Mỹ đã hứa với Churchill rằng họ sẽ "tiếp thêm nguồn lực" và giờ đây, có vẻ như họ đang có ý định tuân thủ cam kết bằng việc đưa các nhà máy lọc dầu và ổ trục trở thành những mục tiêu chính, song song với đó, Berlin sẽ trở thành một trong những mục tiêu được xem xét nhằm gây áp lực tâm lý.
Các kế hoạch tác chiến liên hợp được hội sĩ quan đoán trước vẫn chưa xuất hiện, Không quân Hoàng gia Anh và những người bạn từ nước Mỹ của họ tiếp tục hoạt động độc lập, động thái duy nhất liên quan đến chuyện "hợp tác" là những nhiệm vụ hộ tống máy bay ném bom B-17 mà các đội Spitfire nhận được. Mấy tay phi công Mỹ còn đùa kín với nhau rằng thà người Anh cứ đứng trên đường băng vẫy khăn chào tạm biệt còn hơn. Do các máy bay tiêm kích có sự hạn chế về quãng đường nên hễ tới bờ biển nước Pháp là đội hộ tống liền không thể vòng vèo ở lại lâu, đành phải để máy bay ném bom một mình đối mặt với súng phòng không và quân Đức Quốc xã phía trước.
Đám mây tản ra trong chốc lát, qua đó có thể mờ mờ thấy được bán đảo Brittany từ xa. Louis bật bộ đàm: "Đội trưởng đội Spitfire gọi đội trưởng đội máy bay ném bom."
Mấy tiếng xẹt xẹt điện vang lên, sau đó là giọng nói kiểu "đang xử lý chính sự" của Chuck: "Đội trưởng đội máy bay ném bom đã nhận, mời nói."
Louis liếc nhìn xuống mạn phải, nơi ấy có chiếc B-17 của Chuck, theo sau là một tốp máy bay ném bom hạng nặng xếp ngay ngắn, tựa như một đàn cá voi thép trải dài trong biển mây.
"Đây là điểm cuối hành trình của Spitfire, chúng tôi sẽ quay lại điểm xuất phát trong hai phút."
"Hai phút nữa máy bay hộ tống sẽ rời đi, đã hiểu. Tất cả các đơn vị chú ý, đội máy bay hộ tống sẽ rời đi sau hai phút nữa. Các trinh sát và xạ thủ hãy cảnh giác, đề phòng máy bay địch và súng phòng không, hết."
"Chúc mọi người may mắn."
"Cảm ơn, thưa chỉ huy."
An toàn trở về. Louis cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn không nói ra những lời này.
Mười sáu máy bay tiêm kích Spitfire tách khỏi đội máy bay ném bom, tạo thành một hình bán nguyệt tuyệt đẹp, trở về điểm xuất phát.
Khi bọn họ quay lại căn cứ Đồi Biggin, những đám mây dày đặc đã từ từ dạt về phía nam, mang theo mưa lạnh và sấm sét mà hướng tới Tây Ban Nha, nom hệt như mảnh vải nhung mốc meo đang chầm chậm tuột xuống, để lộ bầu trời trong xanh bị che khuất lâu nay. Lúc này, trời nắng là phước lành, cũng là lời nguyền rủa, bởi lẽ độ chính xác của các cuộc ném bom càng cao thì thương vong do súng phòng không của kẻ thù gây ra càng lớn.
Đối với phi công máy bay tiêm kích, nhiệm vụ còn lâu mới kết thúc, Louis đi đi lại lại trong phòng chờ, trên người vẫn đeo áo phao căng phồng và chiếc túi dù, liên tục xem đồng hồ để tính toán thời gian trở lại điểm xuất phát. Những ngày xấu trời, toán máy bay Me 109 hung đồ thường ẩn nấp nơi bờ biển tây bắc nước Pháp, chực chờ những máy bay ném bom Hoa Kỳ vừa bị súng phòng không bắn tan xác đang trở về điểm xuất phát là sẽ lao ra từ những đám mây.
Hôm nay chính là một trong những ngày như vậy.
Bốn phút sau khi nhận được tín hiệu yêu cầu hỗ trợ, phi đội Spitfire bổ sung nhiên liệu xong lại lần nữa cất cánh, dựa vào tốc độ hiện tại, họ có thể sẽ kịp đánh chặn những kẻ truy đuổi người Đức đang bám theo đội máy bay ném bom khi bay qua eo biển. Theo báo cáo từ trạm radar, có một máy bay ném bom đã tách khỏi tuyến đường bay, hướng về phía tây bắc, tuy nhiên đã có bốn máy bay Hurricane của Phi đoàn 501 xuất phát từ căn cứ Hornchurch đang tới để giải cứu chú đại bàng lạc lối.
Louis kiểm tra độ cao, tiếp tục dẫn năm máy bay Spitfire bay về phía đông.
Trong khoảnh khắc đội máy bay ném bom lọt vào tầm nhìn, Louis hạ lệnh duy trì độ cao, bay vòng ra góc phải đằng sau máy bay địch trước khi bắt đầu lao xuống. Mặt trời luôn là lá chắn tốt nhất, chỉ cho tới khi những khẩu súng máy Browning gắn trên Spitfire gầm rú thì các máy bay Me 109 mới nhận ra quân tiếp viện đã đến. Tuy nhiên, tấm thép nặng trịch của Me 109 đã chặn được đợt hỏa lực này, Spitfire phải tìm cơ hội leo lên phía trên những tầng mây để giành được vị trí thuận lợi cho lần tấn công tiếp theo. Kế hoạch của Louis là dụ máy bay địch vào một trận không chiến nhằm tạo cơ hội cho máy bay ném bom tẩu thoát, đáng tiếc là kẻ thù không những không cắn mồi mà còn tiếp tục dí sát máy bay ném bom B-17.
Louis vốn muốn tìm chiếc máy bay của Chuck, nhưng rồi lại thôi, bầu trời là một khoảng hỗn loạn, nơi nơi đều là những đường đạn súng máy vụt qua tán loạn và những vệt khói do máy bay tiêm kích để lại. Tháp pháo ở đuôi máy bay ném bom vừa khai hỏa, Me 109 đã kịp ngoặt gấp sang bên phải né đi, khiến cho Spitfire phía sau suýt chút nữa bị ngộ thương. Ở hướng mười một giờ của anh, hai máy bay của Đức Quốc xã đang đuổi theo một chiếc B-17, Louis không do dự nổ súng đánh đuổi chúng.
Một dáng hình quen thuộc bay vụt qua khoé mắt.
Louis xoay nửa vòng, quét mắt nhìn xuống đại dương, cuối cùng cũng tìm thấy máy bay ném bom B-17 có hình vẽ sư tử bên thân. Chuck đang bay cách mặt nước một khoảng, quá thấp, từ trên nhìn xuống trông như thể nó sẽ bị sóng biển đánh lật bất cứ lúc nào. Một máy bay Me 109 lao về mạn trái của nó tìm cơ hội tấn công, nhưng lại không dám bay quá sát mặt biển, Louis liền đẩy cần điều khiển về phía trước, lao về phía biển khơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!