Chương 15: (Vô Đề)

Nửa đêm mưa mới tạnh, sáng sớm hôm sau lại ào ào trút xuống đến tận giữa trưa mà vẫn không có dấu hiệu ngớt đi. Chuyến trở về của Hầu tước phu nhân do đó đã bị gián đoạn, giúp Chuck có thêm hẳn hai mươi tư giờ nữa để học hỏi tất tần tật lễ nghi của một thế giới khác. Louis ngồi ở bàn đối diện giám sát tên học sinh thiếu kiên nhẫn này, gõ gõ ngón tay lên khăn trải bàn.

"Cứ như lớp Toán học ấy nhỉ," Chuck tức giận với cái thìa, "Làm sao em nhớ được vậy?"

"Luyện tập, hơn nữa chuyện này thật ra cũng không khó."

"Không khó, chỉ là thừa thãi thôi." Chuck thả cái thìa xuống đĩa thức ăn, lớn tiếng nói: "Đã đến lúc tất cả mọi người nên biết rằng dù họ đặt thìa xuống theo kiểu gì thì mùi vị món canh cũng sẽ không thay đổi. Hơn nữa, tên ngốc nào lại nghĩ đến việc ăn chuối bằng dao với nĩa chứ?"

"Tên ngốc nào có giáo dưỡng ấy."

"Thật sự thì chỉ cần có một đôi tay còn nguyên là đủ rồi."

"Chúng ta không phải là tinh tinh, Trung sĩ."

"Theo tiêu chuẩn này của em, ba phần tư dân số thế giới đều là tinh tinh."

Louis hình như muốn nói thêm điều gì đó, hẳn là định chỉ ra những điểm giống nhau giữa người Mỹ và loài tinh tinh, nhưng cuối cùng lại không lên tiếng. Anh lắc chiếc chuông có tay cầm bằng gốm, Roger không một tiếng động mà ngay lập tức xuất hiện ở cửa, khiến Chuck hoài nghi rằng từ đầu ông ấy đã trú tại gác lửng trên trần nhà, hễ nghe thấy tiếng huýt sáo của chủ nhân liền phi xuống.

Louis chống nạng đi về phía cửa, Chuck ném chiếc khăn ăn nhàu nhĩ xuống đĩa rồi đứng dậy định theo sau anh.

"Không, Trung sĩ Sinclair, anh sẽ ở lại nơi này." Louis quay nửa người lại, "Tiếp theo Roger sẽ dạy anh khiêu vũ."

Chuck nhìn anh, sau đó nhìn về phía kền kền: "Anh đang đùa đấy à?"

"Tôi đã dạy khiêu vũ cho hơn một nửa số tiểu thư trẻ ở Luân Đôn, nếu đó là điều mà Trung sĩ lo lắng." Khuôn mặt của người hầu già nom hệt như một chiếc mặt nạ gỗ chạm khắc đã nằm quá lâu trong một góc ẩm ướt nào đó dưới tầng hầm.

"Tôi không lo về chuyện đấy – anh đợi đã." Chuck bước qua kền kền, ra ngoài hành lang, nắm lấy khuỷu tay của Louis, "Tôi không cần học khiêu vũ."

"Tất nhiên là cần rồi, một quý ông luôn…"

"Anh cố ý."

Louis lại nở nụ cười mà Chuck vô cùng quen thuộc, tựa như một chú mèo vừa đẩy chiếc bình xuống sàn nhưng lại giả vờ rằng đó không phải là lỗi của mình, "Anh sợ Roger sao, Trung sĩ?"

"Sao có thể."

"Đương nhiên là không rồi." Louis ra vẻ đồng tình một cách ôn hoà, quá đỗi ôn hoà, khiến Chuck chợt thấy hoang mang, "Dù sao anh cũng là một anh hùng bất tuân mệnh lệnh dám lái máy bay ném bom tấn công cả Saint

-Nazaire kia mà."

"Chuyện qua lâu như vậy rồi mà anh vẫn còn tính toán với tôi à?"

"Bây giờ tôi sẽ đến sảnh Thổ Nhĩ Kỳ đọc sách thưởng trà, cũng có thể quá nửa thời gian tôi sẽ thiếp đi mất," Louis nói như thể anh không nghe thấy lời lên án của Chuck, "Đừng để Roger tội nghiệp phải chờ, Trung sĩ, chúc hai người có một khoảng thời gian vui vẻ."

Lúc Chuck mở cửa bước vào sảnh Thổ Nhĩ Kỳ, tách trà trên chiếc bàn thấp đã nguội lạnh, món điểm tâm phủ dừa vụn không có dấu hiệu bị thử qua. Louis ngủ bên cửa sổ, vùi mình trong đống chăn nệm mềm mại và thảm lông tua rua, ngoài trời mưa rơi tí tách, ánh sáng mờ mờ mang theo những giọt nước chiếu đến cùng với chiếc bóng cong cong của khung sắt dập hoa văn đổ dài lên người anh.

Chuck cúi xuống, khẽ hôn lên gương mặt Louis, làm anh phát ra một âm thanh mơ hồ không rõ tiếng, cuốn sách đang mở tuột khỏi tay anh rơi xuống thảm.

"Tôi ghét em." Chuck nói.

"Cũng chúc anh một buổi chiều tốt lành, Trung sĩ," Louis đáp lời, nghiêng đầu để ngắm nhìn khuôn mặt của Chuck, "Em tin là anh đã trải qua ba tiếng đồng hồ đầy bổ ích với Roger."

"Chỉ cần ở đó thêm một phút nữa thôi thì có thể tôi sẽ bóp cổ ông ta, hoặc ông ta sẽ bóp cổ tôi, và chỉ có một người sống sót bước ra khỏi phòng ăn."

"Ở đây tụi em không dùng từ "bóp cổ", mọi người nói một cách lịch sự là "mở mang tầm mắt cho nhau".

"Vậy "cách lịch sự" để nói về việc chúng ta đã làm suốt hai ngày qua là gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!