Tọa độ được điều phối viên cung cấp không quá chính xác. Louis và Chuck phải bay gần mười lăm ki
-lô
-mét về phía tây mới tìm thấy đội tàu gặp nạn và máy bay ném bom của Đức Quốc xã, năm máy bay Dornier Do17, ít hơn so với báo cáo của điều phối viên một chiếc, hẳn là đã bị bắn hạ. Chuck tìm kiếm trên bầu trời nhưng không hề thấy chiếc Hurricane nào, càng không phát hiện ra máy bay Me 109 nào của địch.
Này có nghĩa là hai bên có thể đang tham chiến ở bên trên, hoặc máy bay tiêm kích của Anh đã rơi xuống trong khi Me 109 đang ẩn nấp ở một nơi cao hơn. Cả hai khả năng này, cái nào cũng là tin dữ.
Louis hạ lệnh chuyển hướng, Chuck cau mày, còn tưởng mình nghe nhầm: "Phía đông ở hướng ngược lại, chỉ huy. Chúng ta không đuổi chiếc máy bay ném bom đi sao?"
"Đừng tấn công máy bay ném bom tầm thấp," Louis trả lời, âm thanh hơi rè. "Me 109 có thể đang canh me ở bên trên, đám người đó chuộng trò này nhất. Tính từ lúc căn cứ Tangmere yêu cầu cứu viện đến giờ, máy bay địch hẳn là sắp cạn nhiên liệu, hiện tại việc ta phải làm là chặn đứng đường về của chúng."
"Đã rõ, thưa chỉ huy."
"Trung sĩ Sinclair, khi chỉ huy hạ lệnh, anh phải lập tức thi hành, thay vì hỏi "Kia là hướng ngược lại."
"
Chuck đang nhìn qua ống ngắm mà ngạc nhiên trợn cả mắt, "Xin lỗi, thưa chỉ huy."
Rất nhanh, cậu trai người Mỹ này phải thừa nhận rằng kinh nghiệm đã đúng, cả năm máy bay ném bom của Đức Quốc xã đã từ bỏ đội tàu vận tải còn lại, quay trở về căn cứ ở bờ biển phía tây bắc nước Pháp. Phía trên những máy bay ném bom, ẩn mình trong biển mây đỏ máu là mười lăm hay mười sáu chiếc máy bay tiêm kích Me 109. Do chênh lệch độ cao, quân Đức Quốc xã không phát hiện ra hai máy bay tiêm kích của Anh, lúc quay về bay thẳng đến trước máy bay Chuck.
"Chờ tín hiệu của tôi." Louis nhả từng từ, vào những lúc căng thẳng tốc độ nói của anh ấy luôn chậm đi, như thể mỗi từ phát ra đều bị buộc chặt với một cục chì. Hai máy bay Spitfire điều chỉnh góc độ, tiến vào vị trí tấn công. Chuck nắm chặt cần lái, lắng nghe tiếng động cơ gầm rú liên hồi.
"Ngay lúc này!"
Họ lao xuống cùng lúc, bắn vào máy bay Đức từ phía sau bên trái, đường đạn vẽ ra như một cái dốc cong, cuối cùng lại bay lên một lần nữa chiếm vị trí thuận lợi cho đợt tấn công thứ hai. Thường thì Me 109 sẽ lập tức tách khỏi đội hình, nhanh chóng bay lên đấu trực diện với Spitfire, nhưng giờ đây, chúng còn bám sát nhau hơn, duy trì hướng đi ban đầu. Rõ ràng là do thiếu nhiên liệu nên đám người Đức phải tránh kéo dài cuộc chiến.
Pháo thủ ở đuôi máy bay ném bom nổ súng vào hai người, tuy nhiên khoảng cách quá xa nên gần như không cảm nhận được chút uy lực nào, Spitfire dễ dàng tránh được và tiếp tục khóa chặt một vài máy bay tiêm kích của Đức lúc này đã tụt lại phía sau, liên tục khai hỏa. Dẫu vậy, hoả lực của súng máy Browning cũng không đủ để tiêu diệt máy bay đối phương chỉ trong một phát, trừ khi bất ngờ trúng bình nhiên liệu hoặc động cơ, nếu không người lái sẽ phải nhắm bắn liên tục vào một vị trí. Hai người đều không may mắn như vậy, Chuck đã bắn trúng cánh trái của một trong những chiếc Me 109, nhưng nó chỉ chao đảo một hồi, sau đó rất nhanh trở lại thế cân bằng, không bị ảnh hưởng.
"Chú ý mức nhiên liệu." Louis nhắc nhở qua bộ đàm, "Chúng ta còn cả chặng đường dài về nhà nữa, hết."
Chuck liếc nhìn đồng hồ, "Tôi còn khoảng mười phút cho trận chiến, hết."
"Đã hiểu."
Hai người cùng nhắm vào một chiếc Me 109, đường đạn chéo nhau cùng tới một lúc khiến nó rung lắc, dựng đứng giữa không trung một lúc rồi lao thẳng xuống đáy biển sâu thẳm, khói bốc mù mịt. Bốn đồng đội của nó bất ngờ tách khỏi đội hình và lao về phía máy bay tiêm kích của Anh. Chuck huýt sáo: "Có vẻ như cuối cùng chúng ta cũng đã thành công chọc điên đám này rồi, chỉ huy."
"Chú ý tránh đi, bọn họ sẽ nhắm thẳng vào buồng lái mà bắn."
Chưa kịp dứt lời, máy bay Me 109 đầu tiên lao lên phía trước đã nổ súng, đúng như dự đoán là nhằm vào buồng lái, cả một trận mưa đạn xối xả mà nóng rực. Chuck xoay mình tránh né, trời biển quay cuồng trước mặt hắn. Một viên đạn xuyên qua kính lái, xém chút nữa thì cắt phăng tai Chuck, từng mảnh kính vỡ văng ra, một trong số đó xuyên qua kính bảo hộ của hắn. Một cơn đau thấu xương nhói lên, nhưng may sao đạn không trúng vào mắt. Gió gào thét qua những khe hở.
Trong vài phút ngắn ngủi, Chuck mất cảm giác về phương hướng, xoay nửa vòng trên không trước khi những máy bay tiêm kích đang quay đầu của Đức dần trở lại tầm nhìn. Không thấy Louis đâu, Chuck tìm kiếm quanh bầu trời rộng lớn đang dần tắt sáng, gọi chỉ huy của mình qua bộ đàm, nhưng không một âm thanh phản hồi nào ngoại trừ tạp âm rè rè.
Me 109 lại một lần nữa nhắm vào Chuck, mưa đạn từ súng máy quét sạch lớp bảo vệ bằng thép, nghe như có ai đi giày mũi nhọn nạm thiếc đá liên tục vào cửa. Chuck rủa thầm, tăng tốc bay lên cao, ngoặt một cú chóng mày quay mặt, vòng ra sau máy bay địch và nổ súng. Khi máy bay tiêm kích chữ thập đen kia kịp tránh đợt tấn công này, Chuck đã chuẩn bị sẵn sàng để tránh khi cho rằng địch sẽ quay lại phản công, thế nhưng đối phương không hề có ý định chiến đấu, quay đầu bỏ đi, đuổi theo mấy tên đồng đội đã cao chạy xa bay. Chuck liếc nhìn đồng hồ nhiên liệu của mình, từ bỏ cuộc rượt đuổi. Mặt trời gần như chìm vào biển sâu thăm thẳm, nếu như muốn trở về đất liền trước khi trời tối, bây giờ đã phải lập tức chuyển hướng máy bay.
"Louis, anh có nghe được không?" Chuck hạ thấp độ cao, lướt trên mặt biển, bên tai vang lên những tạp âm rè rè, "Louis?"
"Bên phải anh."
Chuck thở dài nhẹ nhõm, suýt thì bật cười vì quá lo lắng. Hắn quay đầu lại và nhìn sang phải, ở nơi ấy, máy bay Spitfire mang số hiệu DWRX đang bay trong ánh sáng xanh đậm. Chuck có thể thấy rõ những hình được vẽ trên thân máy bay bằng sơn trắng. Hắn vẫy tay, dẫu biết đối phương có thể không nhìn thấy hắn.
"Mẹ nó, tôi còn tưởng anh biến thành thức ăn cho cá rồi."
"Chú ý lời nói của anh, Trung sĩ."
"Anh có ổn không? Nghe chừng có vẻ thở không nổi." Chuck hỏi.
"Tôi không sao."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!