Chương 10: (Vô Đề)

Nói là do tiếng chim hót, chi bằng nói là do sự tĩnh lặng đã đánh thức Louis. So với căn cứ Không quân vẫn luôn náo loạn ồn ào trong tiếng động cơ máy bay, tiếng chuông reo inh ỏi, tiếng bước chân vội vàng và những tiếng gõ đập trong nhà chứa; thì phòng ngủ của anh chỉ có ánh nắng tĩnh lặng, trong khi chú mèo mẹ nuôi đang đi tuần trên mái thì đàn chim sơn ca hót líu lo trên thảm cỏ. Louis quay sang, khẽ nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mây tan dần, để lại một ngày nắng trong lành ấm áp.

Vậy là người Mỹ lại phải bay đi.

Hầu gái không một tiếng động bước đến, vén rèm và buộc chặt lại bằng móc đồng, theo thói quen của Louis mà đặt áo sơ mi đã được gập gọn gàng lên ghế. Anh đứng dậy, thay quần áo, định với lấy bộ quân phục trên móc treo nhưng sau đó ngay lập tức thay đổi ý định, khoác chiếc áo màu xám dùng từ trước khi nhập ngũ rồi đi xuống phòng ăn.

Cha không có nhà, ông ấy đã lại đi Luân Đôn từ sáng sớm. Mẹ thì đang đeo kính, lật từng trang báo trên bàn. Con mèo không còn trên mái nhà nữa, giờ đây nó đang cuộn mình ở cuối bàn ăn, cái đuôi ngoe nguẩy. Con mèo đầu tiên trong nhà tên là Muội Than, là một con mèo mướp màu đen xám, đã theo bà nội suốt quãng đường từ Áo tới Anh năm bà 21 tuổi. Sau khi nó ra đi, cái tên này được truyền lại cho tất cả các con mèo khác sau nó, và con mèo trên bàn kia chính là đời thứ tư.

"Trên báo viết rằng người Mỹ đang đến căn cứ chúng ta, bọn họ nói như thể ngày mai chiến tranh sẽ kết thúc vậy."

Mẹ luôn dùng từ "căn cứMẹ luôn dùng từ "căn cứ chúng ta", như thể chính bà ấy mới là người điều khiển máy bay ra trận vậy. Louis cúi người hôn lên má mẹ, mẹ có mùi như mùi hoa diên vĩ, từ khi Louis bắt đầu nhớ được đến giờ, mùi hương này vẫn luôn phảng phất trên người bà ấy.

"Mẹ cũng biết chúng ta đang rất cần người mà, hơn nữa họ không tệ đến vậy, chỉ một vài thôi." Anh nghĩ đến Chuck, nhất thời không tìm được tính từ thích hợp, "Họ đều là những người hơi bốc đồng, cũng hơi liều lĩnh, nhưng nói chung đều biết mình đang làm gì."

"Ta rất hài lòng vì cuối cùng con cũng đi Luân Đôn."

"Con còn chưa quyết định đâu, mẹ."

"Còn gì đáng để do dự?"

Quá nhiều. Louis mỉm cười, lấy một miếng bánh cuộn, nói rằng mình cần chút không khí trong lành. Mẹ nhìn thấu cách lảng tránh chủ đề cũ rích của anh, phàn nàn rằng anh giống hệt cha, nhưng cũng không ngăn lại. Louis lẻn vào phòng tắm nắng, nơi có một cánh cửa dẫn tới phòng tranh, do quá lười đi bộ dọc hành lang quanh co nên anh và William thường trèo qua cửa sổ ở đây để vào hoa viên. Hôm nay Louis cũng đi đường này, trèo lên bậu cửa sổ với mẩu bánh trong miệng, nhảy xuống bãi cỏ mềm.

Nói trang viên này hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi chiến tranh nghe cũng không đúng lắm, nhưng so với căn cứ Không quân, nơi đây tựa như một mảnh nhỏ của thế giới cũ được bảo tồn trong lồng kính, đài phun nước vẫn róc rách chảy, từng nhành cây bụi cỏ đều được cắt tỉa gọn gàng nhường chỗ cho một lối mòn đi sâu vào trong rừng, nơi mà dấu móng guốc của hươu nai thường in lại trên lớp bùn ẩm ướt, nhưng từ lâu nơi đây đã chẳng còn ai săn bắn. Chú Albert đã đi làm ở Bộ Ngoại giao, được cử sang Tây Ban Nha từ năm 1939, giờ đang công tác tại Đại sứ quán Anh ở thủ đô Madrid. Chú là người duy nhất trong gia đình đoán trúng rằng chiến tranh rồi sẽ lại đến, nhưng chú chẳng thể thấy được hồi kết của nó.

Louis cúi xuống tránh một cành cây vươn dài, sum suê toàn lá, tiếp tục đi sâu vào rừng; gạt những cây dương xỉ chắn lối sang một bên, nghiêng đầu lắng nghe tiếng nước. Con lạch cách đó không xa, còn đang trong mùa nước dâng, tiếng nước chảy róc rách nghe rõ mồn một. Trong một khoảnh khắc anh còn tưởng rằng mình đã bị lạc, nhưng cây sồi thô ráp góc đường cho thấy rằng anh không hề đi nhầm. Hồi nhỏ, bất cứ khi nào muốn ở một mình anh đều sẽ đến nơi này, ngay cả William cũng không thể tìm ra.

Vào mùa đông, dưới những tán cây, lá rụng chất thành đống và phủ đầy sương, mà giờ đây nơi mặt đất trũng xuống nước đã ùa vào, tạo thành một vũng cạn trong lòng đất. Louis trải áo khoác ra đất rồi ngồi xuống, nhìn dòng nước chảy trên những tảng đá phủ đầy rêu. Rời khỏi Đồi Biggin chưa chắc đã là một quyết định tồi, ra trận không phải lúc nào cũng cần đến súng đạn, bởi đôi khi chiến trường đã nằm ở ngay trên bàn giấy. Anh nhận thức rõ điều này, nhưng việc chọn rời khỏi phi đoàn của mình – bất kể vì lý do gì – cũng giống như một sự phản bội.

Một chú sóc chạy vụt qua đám cỏ thưa thớt rồi leo lên cây sồi. Louis nằm xuống, ngắm nhìn những tia nắng xuyên qua tán cây, với niềm hy vọng rằng bình yên trong tâm hồn vốn tan biến từ ​​​​lâu kia sẽ lại xuất hiện như trước, thế nhưng, nó chẳng tới được. Thay vào đấy, Louis lại nhớ về vùng ngoại ô gần Hornchurch trong biển lửa, khi mà dàn ngưng¹ của Spitfire ngừng hoạt động, khói trắng bốc lên từ động cơ, để không bị thiêu chết ở đây, Louis buộc phải nhảy dù thoát thân, trơ mắt nhìn Spitfire lộn vòng trên không rồi lao thẳng xuống ruộng, nổ tung thành một quả cầu lửa chói lọi. Louis thì rơi xuống cánh rừng, chiếc dù vướng vào một cành cây, suýt nữa khiến cho cánh tay phải của anh đứt lìa khỏi vai. Anh cố gắng với lấy dao găm trang bị cho lính dù để cắt đứt dây, nặng nề ngã sõng soài trên mặt đất, nằm đó một lúc giữa đống cành khô củi mục, nhìn lá cây rơi rụng giữa khoảng không rách toạc. Anh đã không có nổi một giấc ngủ đàng hoàng nào suốt ba ngày qua, giờ đây đã quá mệt mỏi để gượng dậy. Hai máy bay tiêm kích xoẹt qua trên những ngọn cây, súng máy nổ vang. Đằng xa, máy bay ném bom Stuka tiến vào khúc ngoặt, phát ra tiếng gầm đặc trưng của nó.

Louis chớp chớp mắt, rồi ngồi dậy. Tất cả những ồn ào và ảo giác kia đều tan biến, dòng chảy yên bình với những con cá nhỏ chỉ dài bằng ngón tay trỏ lang thang giữa những vết nứt của mấy tảng đá xếp la liệt, chụm lại mổ chuẩn xác vào đám tảo rêu mọc nơi đó. Sóc nhỏ thận trọng quan sát anh từ một cành cây cao, chiếc mũi nhỏ của nó khịt khịt. Thiếu úy trẻ tuổi đứng dậy, phủi sạch áo khoác, vắt lên cánh tay, men theo lối cũ trở về biệt thự.

Đã đến lúc gửi một bức điện tín cho ông Dawson rồi.

Chuck nheo mắt dưới ánh nắng mặt trời.

Mây nhạt lững thững nơi chân trời xa xôi, có lẽ sau đó sẽ kéo tới những trận mưa như trút nước. Nhân viên mặt đất đang bận vận chuyển ắc quy dự trữ trên xe đẩy trở lại nhà chứa. Máy bay của Louis vẫn im lìm tại chỗ, thiếu úy đã biến mất ba ngày, nghe nói là đang nghỉ phép.

"Mày lại nhìn chằm chằm phi cơ của gã, dị ghê."

Chuck liếc đi chỗ khác, vỗ vào gáy Jody: "Không hề."

"Nhìn thế cũng chẳng để làm gì, mày biết mà. Linden đi nghỉ chứ có đi chết đâu?"

"Tao không có hứng thú với lịch trình của gã."

"Sao lại không? Tao thì vô cùng có hứng thú luôn." Chuck lại giơ tay, tên xạ thủ nhỏ con lần này đã kịp tránh hắn, "Mày có biết cha của ổng có tước vị không? Tao muốn biết người như vậy sẽ đi nghỉ kiểu gì, chắc là mỗi ngày đều tắm trong tiền."

"Làm gì có ai tắm bằng tiền-"

"Mày cứ nghĩ đi đâu đấy?"

Jody nghiêm túc giơ ba ngón tay: "Tiền, về nhà, bạn gái."

"Im mẹ đi, Jody."

"Im mẹ đi, Jody." Jody cố tình bắt chước ngữ điệu của hắn, làm mặt quỷ, "Biến đi bảo mẫu, đám chim non đang chờ mày ở ngoài kia kìa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!