Gia Huy chạy thẹo Tuệ Nhi, chạy đến gần rồi kéo tay Tuệ Nhi lại
- Tuệ Nhi à! Em bình tĩnh lại đi, làm như vậy cũng đâu giải quyết được chuyện gì đâu phải không?
Tuệ Nhi không nói gì chỉ ngẩng đầu lên nhìn Gia Huy rồi lại cúi gằm mặt xuống. Gia Huy giữ vai Tuệ Nhi xoay người cô đối diện với mình
- Anh không biết người đó là ai, anh cũng không biết giữa mấy đứa đã xảy ra chuyện gì nhưng anh biết là giờ em đang rất buồn, đúng không?
Tuệ Nhi gật đầu, lấy tay gạt nước mắt rồi ngước lên nhìn thẳng Gia Huy. Gia Huy cười
- Vậy giờ chắc em cũng mệt rồi phải không? Vậy anh sẽ đưa em về nhà nghỉ ngơi nhé và hãy quên hết những chuyện khiến em phải đau khổ đi không nghĩ ngợi gì nữa, biết chưa?
Gia Huy vẫn giữ tay Tuệ Nhi, kéo cô ra bãi gửi xe, gần đến xe Tuệ Nhi đi chậm lại nói với giọng nhỏ có chút yếu ớt ( tại mệt)
- Cảm ơn anh
Gia Huy không quay người lại chỉ cười và vẫn giữ chặt cánh tay của Tuệ Nhi và đi tiếp
- Tại sao lại phải cảm ơn, đừng khách sáo với anh như thế, dù sao chúng ta cũng là bạn đúng không?
- Vâng, nhưng hôm nay thực sự cảm ơn anh.............
Gia Huy và Tuệ Nhi ngồi trên xe, hai người vẫn im lặng một lúc lâu, Tuệ Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ xe với ánh mắt có chút buồn còn Gia Huy chỉ nhìn thẳng phía trước và lái xe
- Hai đứa là chị em sinh đôi à?
Tuệ Nhi hơi giật mình
- Dạ?
- Ý anh là em với Ngọc Thi là chị em sinh đôi à?
- À, vâng............. mà tự nhiên em lại thắc mắc tại sao mới gặp nhau có mấy lần mà anh đã phân biệt được em với Ngọc Thi vậy? Thường thì người ngoài nhìn vào thường không phân biệt được?
- Ừ thì anh để ý là hai đứa đều giống nhau nhưng lại khác nhau ở chỗ nốt ruồi bên cạnh mắt với cả thấy mấy đứa kia gọi như nào thì dần dần cũng sẽ dễ nhận ra thôi.............
- À....... thì ra là vậy........... nhưng em thấy................. hình như anh.......... thích Thiên Di à?
Gia Huy tự nhiên giật bắn mình, suýt nữa lái đâm vào cột đèn đường, Tuệ Nhi hơi hốt hoảng
- Ơ............. em xin lỗi.............. em không cố ý khiến anh giật mình đâu............
- Không sao............... không sao................. không sao hết........... nhưng sao em lại nghĩ như thế?
- Thì chỉ là em đoán vì em nhiều lần để ý thấy ánh mắt anh nhìn Thiên Di có chút không bình thường cho lắm...............
Gia Huy không nói gì chỉ cười nhạt rồi lại nhìn thẳng lái xe, Tuệ Nhi thấy mình hơi vô duyên nên cũng im lặng theo.
Bên phía Gia Bảo và Thiên Di. Xe dừng lại trước cổng biệt thự nhà Thiên Di, Gia Bảo cũng xuống theo để tiễn
- Hôm nay hình như em mệt mỏi rồi phải không? Về nghỉ ngơi sớm đi, mai phải ở nhà đừng đi đâu hết nghe chưa
Gia Bảo xoa đầu Thiên Di cười, Thiên Di ngẩng đầu lên nhìn Gia Bảo ( khổ quá: v tại lùn)
- Haizzzzzzzzzzz người cần nghĩ ngơi là anh mới đúng, em thì mệt gì đâu chứ?
- Không được cãi, phải nghe anh về nghỉ ngơi đi nghe chưa
- Vầng, em biết rồi
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!