Lộ Dao vốn cho rằng sinh con cũng cần thời cơ, chứ không phải nói muốn có con là có thể mang thai ngay lập tức, nhưng với Chu Gia Càng, sinh con — là chuyện anh chỉ cần ăn một bữa thịt là có thể gieo giống…
-
--Đọc full tại ---
Khi kinh nguyệt của cô chậm một tuần, Chu Gia Càng lập tức dắt cô đến bệnh viện kiểm tra, khi bác sĩ nói với cô rằng trong bụng cô đã có một đứa trẻ, Lộ Dao còn chưa thể tiêu hóa được, sao có thể nhanh như vậy…
Cô ngửa đầu nhìn Chu Gia Càng, Chu Gia Càng đang cẩn thận hỏi thăm những việc cần chú ý với bác sĩ, gương mặt vui vẻ nhưng cũng bình tĩnh như thường, Lộ Dao nhìn ra anh đang rất vui vẻ. Cô đưa tay vuốt ve phần bụng bằng phẳng của mình, tưởng tượng đến dáng vẻ của bé con, đột nhiên có một cảm giác tràn ngập hạnh phúc, đây là con của bọn họ.
Thời gian đã vào tháng 12, nhiệt độ không khí mấy ngày nay vẫn đang không ngừng hạ thấp, hai người ra khỏi bệnh viện, một cơn gió lạnh thổi qua, Lộ Dao rụt rụt cổ, Chu Gia Càng thấy vậy lập tức cởi áo khoác mình ra đắp lên người cô, Lộ Dao thấy thế vội vàng nói: "Em không lạnh, anh như vậy sẽ bị cảm."
Anh cởi áo khoác ra, bên trong cũng chỉ còn một lớp áo, Lộ Dao muốn trả quần áo lại cho anh, Chu Gia Càng ấn bả vai cô, dỗ dành: "Ngoan, đừng nhúc nhích, nếu em bị cảm thì sẽ phiền toái hơn."
Lộ Dao tự biết mình nói không lại anh, đành nói: " vậy chúng ta lên xe nhanh thôi."
"Ừ." Anh ôm cô đi về phía trước.
Trở lại trên xe, Chu Gia Càng duỗi tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ bị gió thổi đỏ ửng lên của cô,
tay của anh vẫn rất ấm, anh lần người lên hôn cô một cái thật mạnh, đến khi cô yếu ớt duỗi tay đẩy anh ra, anh mới thở hồng hộc dừng lại.
-
--Đọc full tại ---
Mặt anh gần trong gang tấc, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô, trong đôi mắt đen nhánh tràn đầy hạnh phúc, Lộ Dao lập tức bật cười, vừa nãy lúc ở bệnh viện, anh thể hiện bình tĩnh tự nhiên như thế, giờ lại kích động như vậy.
"Vợ ơi, cảm ơn em." Anh ôm cô, thấp giọng thỏ thẻ bên tai cô.
Lúc này Lộ Dao đã thong dong bình tĩnh, cô vỗ vỗ phía sau lưng anh, vô cùng công bằng công chính nói: "Không cần cảm ơn, anh cũng có công lao có con mà."
Đâu chỉ là công lao, thật sự là không thể không có công được, nếu anh không vất vả cần cù như vậy … khụ khụ… cô cũng không mang thai nhanh vậy đâu, vậy thì, anh đang cảm ơn cô về gì đây?
Chu Gia Càng hiếm khi lộ vẻ xúc động, lại bị một câu nói của cô đánh tan, lập tức dở khóc dở cười nói: " Ừ đúng, công lao của anh nhưng ngày tháng sau này vất vả cho em rồi."
Phụ nữ mang thai sinh con thực ra là một chuyện hết sức bình thường, từ khi Nữ Oa tạo người đã bắt đầu quyết định chuyện này nhưng mang thai mười tháng, làm việc không tiện, còn phải chịu cơn đau sinh nở.
Chu Gia Càng đau lòng cho cô, ý của anh vốn là cảm ơn cô nguyện ý vì đứa trẻ của bọn họ mà chịu đựng những việc này.
Lúc này Lộ Dao mới ngớ ra, anh đang đau lòng cho cô, trong lòng cảm động, ôm lại anh, an ủi: "Anh yên tâm, em nhất định sẽ ăn ngon ngủ ngon, bảo đảm bản thân khỏe mạnh sinh con ra."
Chu Gia Càng sờ sờ đầu cô, lúc này mới khởi động xe, nhắc nhở Lộ Dao: "Gọi điện thoại cho mẹ, báo bà một tiếng."
Lộ Dao ngoan ngoãn ừm một tiếng, mẹ chồng vẫn luôn muốn ôm cháu nội, biết cô mang thai thì chắc chắn sẽ rất vui, đột nhiên cảm thấy việc mang thai hình như có thể mang đến thật nhiều niềm vui cho cả nhà. Lộ Dao lập tức cảm thấy thỏa mãn, cô có Chu Gia Càng thương cô yêu cô, còn có bố mẹ chồng vô cùng tốt với mình, mẹ cũng kết hôn với chú Chung, chú Chung cũng rất thương cô, bây giờ trong bụng cô lại có thêm một đứa trẻ, trước kia không suy nghĩ cẩn thận, bây giờ đột nhiên cảm thấy thứ gì mình cũng có.
Phùng Hân nhận được điện thoại của Lộ Dao thì mừng điên rồi, cách điện thoại hưng phấn kêu: "Đêm nay hai đứa về nhà ăn cơm đi, ây da! Mẹ muốn gặp cháu gái của mình!"
Lộ Dao bật cười, không hiểu vì sao mẹ chồng lại cố chấp với cháu gái như thế, bình thường nhà họ Chu chắc hẳn phải muốn một đứa cháu trai mới đúng, huống chi bây giờ đứa trẻ mới được một tháng, sao có thể biết là nam hay nữ… thêm cả bà muốn gặp thế nào?
Có điều Lộ Dao vẫn ngoan ngoãn đồng ý: "Biết rồi mẹ ạ, buổi tối bọn con sẽ trở về."
Cúp điện thoại, Lộ Dao gọi cho Lâm Thanh, Lâm Thanh nói hai ngày nữa sẽ cùng Chung Thành đến đây thăm cô.
Lộ Dao gọi điện thoại xong, quay đầu hỏi Chu Gia Càng: "Vì sao mẹ lại muốn cháu gái vậy nhỉ? Em cho rằng bố mẹ chắc hẳn phải muốn cháu trai mới đúng chứ!"
Chu Gia Càng nghe vậy thì dừng một chút, giọng điệu không được tự nhiên nói: "Mẹ sợ con trai có tính tình giống anh."
Ặc… sau vài giây im lặng, Lộ Dao cười không chút nương tình nào, cô không thể tưởng tượng được rốt cuộc khi còn nhỏ anh không đáng yêu cỡ nào! Lại khiến mẹ chồng lo lắng như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!