Giữa bóng tối, một tờ khăn giấy lặng lẽ được đưa sang.
Dưới ánh trăng, tôi bất chợt nhìn thấy trên mu bàn tay phải của Chu Dã —
một vết sẹo rất dài, kéo đến tận cổ tay.
Thật giống... giống hệt vết sẹo trên tay Mục Tang Sinh.
Vết thương ấy, là do Mục Tang Sinh bị kẻ định làm hại tôi dùng d.a. o rạch vào —
vì cứu tôi.
Từ đó đến nay, vết sẹo vẫn luôn còn đó.
Có lẽ, cũng chính từ khoảnh khắc ấy...
Tình cảm tôi dành cho Mục Tang Sinh đã không còn là sự lệ thuộc của người thân,
mà dần chuyển thành tình yêu giữa nam nữ.
Tôi ngừng khóc, thoáng ngạc nhiên hỏi:
"Tay anh bị sao vậy?"
Chu Dã lập tức rút tay về, giọng hơi gượng gạo:
"Không có gì, bị thương thôi."
Anh không muốn nói, tôi cũng không gặng hỏi thêm.
Linh cảm cho tôi biết, chắc hẳn có liên quan đến vụ việc năm năm trước anh gây thương tích cho người ta.
Đêm càng khuya, tôi nhẹ giọng nói:
"Ngủ thôi."
Một lúc lâu không có tiếng trả lời.
Tôi tưởng anh đã ngủ mất rồi.
Cho đến khi tôi gần như chìm vào giấc mộng, bỗng nghe tiếng thì thầm rất khẽ của anh:
"Nếu ngủ rồi, tỉnh dậy... liệu có phải là sẽ không còn nữa?"
Tôi mơ hồ hỏi lại:
"Không còn gì cơ?"
Anh đáp bằng giọng nghèn nghẹn:
"Không có gì."
Tôi chìm dần vào giấc ngủ.
—--
Từ lúc rời khỏi nhà hàng,
trong lòng Mục Tang Sinh đã cảm thấy bất an lạ thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!