Tôi không hiểu, sao anh lại nghĩ tôi phải từ chối?
Không giải thích, anh đưa tôi về thẳng.
Trong thời gian bố và anh trai tôi ra biên giới làm nhiệm vụ,
Mục Tang Sinh chăm sóc tôi, trồng đầy hoa sau vườn nhà.
Ngày hoa nở, anh nói:
"Tiểu Ninh, em muốn gì, sẽ có nhiều người cho em.
Có gia đình, và có cả anh.
Con gái nhà họ Ôn không nên vì chút ân huệ của đàn ông mà sa vào."
Tôi nhìn vườn hoa, chợt hiểu…
Anh đang ám chỉ bó hoa của bạn nam kia.
Hôm đó, tuyết tan đầu mùa, anh đứng giữa vườn hoa như trong tranh vẽ.
Tôi bỗng nhận ra, so với khi mới gặp, anh càng sắc sảo, khiến người ta không rời mắt nổi.
Đó là năm thứ sáu tôi quen biết anh.
Tôi từng giấu kỹ tình cảm xấu hổ,
nghĩ rằng suốt đời sẽ chôn chặt.
Nhưng khoảnh khắc ấy, tôi bất chấp lý trí, ngẩng đầu hỏi anh:
"Anh nói muốn gì cũng có thể cho em…
Vậy em muốn yêu, muốn lấy chồng – gia đình không thể cho.
Anh… có thể cho em không?"
Vẻ mặt anh sững lại.
Ngay khi tôi nói ra, tôi đã hối hận.
Tay đổ mồ hôi lạnh, chỉ muốn quay đầu bỏ chạy.
Nhưng đúng lúc ấy, tôi thấy anh dịu dàng mỉm cười, nghiêm túc hỏi lại:
"Em thật sự muốn sao?"
Tôi tưởng mình nghe nhầm.
Rồi anh nói tiếp:
"Nếu em muốn, thì anh đồng ý."
Sau khi ở bên Mục Tang Sinh, tôi không dám nói với bố và anh trai.
Trong mắt họ, anh luôn là bề trên của tôi.
Tôi cảm thấy khó mở lời, và cũng chắc chắn họ sẽ không chấp nhận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!