Chương 3: (Vô Đề)

Sắc mặt Mục Tang Sinh không thể nào xem được.

Anh chỉ nhỏ hơn bố tôi hơn mười tuổi,

nhưng bố tôi rất quý trọng tài năng của anh, vẫn luôn xưng bạn bè đồng vai vế.

Thậm chí còn bảo tôi gọi anh là "chú Mục".

Bố tôi nói xong, lại nhìn sang Mục Tang Sinh:

"Lão Mục, cậu thấy có đúng không?"

Mục Tang Sinh chỉ ừ nhẹ một tiếng,

rồi cầm khăn và chậu nước bước ra khỏi phòng.

Vừa đến cửa, anh quay lại gọi tôi:

"Bác sĩ bảo lấy kết quả xét nghiệm. Tiểu Ninh, đi cùng anh."

Tôi đứng dậy theo sau.

Anh đi thẳng đến cuối hành lang, tôi lại rẽ hướng ngược lại đến phòng bác sĩ.

Anh dừng lại, lạnh mặt nói:

"Không lấy kết quả gì hết, đi theo anh."

Anh kéo tôi đến góc hành lang vắng người, buông khăn và chậu nước,

một tay kéo tôi vào góc tường.

Suốt bao năm nay, anh luôn dịu dàng,

giờ đây tay lại siết chặt, có phần thô bạo.

Giọng anh run run:

"Dù có muốn lừa bố em cũng phải có chừng mực.

Nửa tháng nữa là tới rồi, em định giấu thế nào?"

Tôi nhìn anh,

bỗng nhận ra mình không còn nhớ nổi cảm giác rung động ban đầu khi yêu anh nữa.

Có lẽ vì năm năm không danh phận,

tranh cãi lạnh nhạt kéo dài,

khiến tình cảm hao mòn đến cạn kiệt.

Một lúc sau, tôi bình tĩnh nói:

"Ai nói em đang lừa ông ấy?"

Sắc mặt Mục Tang Sinh u ám.

Một lúc lâu sau, anh cố kiềm chế cảm xúc, hít sâu một hơi, giọng nói dịu lại:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!