Chương 47: Gia đình ấm áp

Tối nay Ung Bình có những hạt mưa nhỏ tí tách, tuy đã vào lập xuân nhưng bên ngoài vẫn không có chút ý xuân, gió đêm thổi đến vẫn lạnh buốt. Trương Thanh Vân đứng ngây người trên ban công, hắn hình như không cảm nhận được cái lạnh thấu xương vào lúc này.

Trương Thanh Vân đang cân nhắc những chuyện xảy ra vào hôm nay, càng nghĩ lại càng không hiểu rõ ngọn nguồn. Chỉ một ngọn lửa của Lệ Cương sao lại dễ dàng giải tỏa khó khăn như vậy được?

Hơn nữa vòi bạch tuộc trong thế lực của Vũ Đức Chi đã ảnh hưởng đến chính trị, kinh tế, văn hóa... Nói chung là phần lớn các phương diện trong huyện Ung Bình, chỉ cần Vũ Đức Chi tùy tiện bỏ ra vài con thiêu thân thì Lệ Cương đã không thể nào chống đỡ nổi.

Nhưng Trương Thanh Vân cũng biết, dựa vào công phu tu dưỡng của Vũ Đức Chi thì tình cảnh đao thương, hai bên chiến đấu ngươi chết ta sống chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra.

Dù sao thì quá trình tranh đấu trong quan trường đều thường xuyên không sinh ra bất kỳ một tiếng động nào, nếu không rơi vào tình cảnh bất đắc dĩ thì tuyệt đối chẳng xuất hiện tình cảnh ngươi chết ta sống.

Dù sao thì những chuyện xấu trên quan trường có quá nhiều, hôm nay hai bên đối địch nhưng biết đâu ngày mai tình hình thay đổi, hai bên sẽ kết giao liên minh. Vì vậy mà hành động không để lại lối thoát chính là điều tối kỵ trong quan trường.

Hơn nữa cấp dưới càng tranh đấu dữ dội thì lãnh đạo cấp trên sẽ có ấn tượng không tốt với cả hai bên, làm quan không nên tạo ra tình cảnh nguy hiểm, làm gì có kẻ nào muốn đề bạt một quả bom hẹn giờ?

- Lệ Cương đi Vũ Đức cũng tốt, trong khoảng thời gian này mình sẽ được sống trong yên lặng.

Trương Thanh Vân khẽ lẩm bẩm. Khi hắn nghĩ đến những lời căn dặn của Lệ Cương thì khẽ cười, Lệ Cương cũng là người có tư chất làm quan bẩm sinh, hắn cũng biết Hoàng Tung Sơn bên kia hoàn toàn không đáng tin.

Hoàng Tung Sơn thỏa hiệp chẳng qua chỉ muốn ôm tâm tư quấy phá, lão rất muốn loạn thành một khối, việc gì phải quan tâm đến Lệ Cương thế nào? Khi Trương Thanh Vân đang miên man suy nghĩ thì từ phía sau có một đôi bàn tay chìa ra che mắt hắn.

Trương Thanh Vân dùng tay sờ soạng, đôi bàn tay của đối phương bé xíu và rất mềm mại, trên tay trái còn đeo một chiếc vòng ngọc, vì vậy hắn khẽ cười nói:

- Lớn như vậy mà còn dùng phương pháp con nít này sao? Hôm nay sao lại rảnh rổi đến nhà anh chơi thế này?

- Anh đúng là người không có ý tứ gì cả, mỗi lần đều nói ra những lời mất hứng. Bàn tay mềm mại khẽ rụt lại, Trương Thanh Vân quay đầu lại nhìn, quả nhiên đây chính là Tiểu Ngãi em họ của hắn. Nàng tên là Ngải Gia, là con gái của Doãn Tố Mai dì Trương Thanh Vân.

Trương gia ít bà con họ hàng, hơn nữa tuổi tác của Ngải Gia cũng gần bằng Trương Thanh Vân, vì vậy mà mối quan hệ giữa hai người trước nay khá khăng khít. Trương gia nhà Trương Thanh Vân có dòng dõi nhà nho, vì vậy mà thành tích học tập của hắn khi còn nhỏ rất tốt.

Mà nhà Ngải Gia lại làm ăn buôn bán, nàng tuy không học giỏi nhưng rất có năng khiếu kinh doanh. Sau khi Ngải Gia tốt nghiệp trung học thì ở nhà phụ việc buôn bán trong huyện Ung Bình, hiện nay nhà nàng đã mở một cửa hàng quần áo thời trang độc quyền của hãng Giordano* nằm ngoài mặt đường lớn trong huyện Ung Bình.

Cửa hàng này đã được đầu tư hơn năm mươi vạn, nếu so sánh với một địa phương nhỏ như Ung Bình thì cũng được coi là một sản nghiệp khá lớn.

- Anh, ngoài này lạnh thế mà anh còn đứng ngây ra được sao? Sao không vào trong với chị dâu?

Ngãi Gia cười nói, khi nhắc đến hai chữ chị dâu thì mắt nàng sáng lên rồi hạ giọng nói:

- Ôi, anh này, ánh mắt anh thật rất tuyệt, tư thái hay diện mạo của chị dâu cũng đều... Chậc chậc, em cũng cảm thấy rất đố kỵ.

Trương Thanh Vân cười cười, Cảnh Sương là người có danh tiếng trong huyện Ung Bình nhưng trước nay vẫn luôn ẩn giấu, hắn nghe giọng điệu thì rõ ràng biết được Ngải Gia không biết vị chị dâu này là ai.

Nghĩ lại cũng đúng, Cảnh Sương ngoài Hiểu Nhĩ Sơn Trang thì không ra mặt kinh doanh những thứ khác, vì vậy mà nàng không có danh tiếng trong giới kinh doanh của huyện Ung Bình, điều này hoàn toàn có thể hiểu được.

- Em đến lúc nào thế? Em đến một mình thôi sao?

Trương Thanh Vân nói. Ngãi Gia trợn trừng mắt, nàng dùng giọng bất mãn nói:

- Em và cha mẹ đã đến hơn nửa giờ rồi, bác gái cứ một mực khẳng định anh đang nghe điện thoại, em nghĩ sao nghe điện thoại mà lâu như vậy? Nên mới ra xem thế nào, thì ra anh đang đứng không ngoài này.

Có phải bây giờ anh đã làm quan nên tính khí biến đổi, khách đến nhà cũng không xuống chào một tiếng? Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng, hắn từ nhỏ đã cùng đấu võ mồm với Ngãi Gia, mồm miệng của cô gái này như súng máy, lại là cô gái điêu ngoa, trong nhà chẳng ai dám đắc tội với nàng.

- Lúc này đi xuống chào khách cũng đâu có muộn? Lúc này em là con gái nhà doanh nhân, huyện Ung Bình chúng ta muốn phát triển phải trông chờ vào nhà em, anh chỉ là quan tép riu sao dám đắc tội?

Trương Thanh Vân cười ha hả nói, Ngải Gia thấy Trương Thanh Vân nhận thua thì vẻ mặt cũng hòa hoãn trở lại, hai anh em lập tức đi vào phòng khách. Trong phòng khách Doãn Tố Nga và Doãn Tố Mai đang kẹp Cảnh Sương vào giữa, ba người phụ nữ nói chuyện với nhau rất hào hứng.

Mà lúc này Trương Đức Giang và Ngải Phát Quý, dượng của Trương Thanh Vân đang đánh cờ tướng, hai bên đang xe lên mã chạy đánh chiến cực kỳ hào hứng.

- Chào dì, chào dượng, sao dì dượng đến mà không gọi điện thoại? Nếu biết dì dượng đến thì con về nhà ăn cơm tối rồi.

Bạn đang đọc chuyện tại Trương Thanh Vân cười nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!