Tuy tớ chỉ có thể nhìn thấy khẩu hình miệng của cậu, nhưng qua ánh mắt cậu, và bằng trí tưởng tượng của tớ, tớ đoán giọng nói của cậu lúc này đây sẽ trầm ấm lắm.
Khi nhắc tới cô ấy, tớ thấy gương mặt cậu rạng ngời, việc đó khiến trái tim tớ ảm đạm vô cùng.
Là ai vậy? Rốt cuộc là người con gái nào đã từ chối cậu? Liệu có phải một ai đó cậu quen từ ngày cấp ba? Nếu vậy, cớ sao người ở bên cạnh cậu trong ngày giỗ ba, lại là tớ chứ không phải cô ấy?
Ngày ấy, tôi tự nhủ với lòng mình rằng phải tới thăm Mẫn Tiên, phải đi xuống một chút để bắt chiếc xe buýt đậu ngay phía sau, nhưng bước chân của tôi lại vô thức đi lên chiếc xe phía trước.
Tôi có thể bấm đèn xin dừng ở bến sau rồi quay lại bệnh viện, nhưng tôi đã không làm như thế.
Ít nhất, Mẫn Tiên còn có ba tôi, có mẹ chị, có họ hàng chú dì cô bác nhà chị ở bên.
Còn Nguyên, cậu ấy lẻ loi và cô đơn biết bao! Một mình cậu ấy ngồi lủi thủi giữa bãi cỏ xanh mướt trong vườn hồng, nơi an nghỉ của ba mẹ.
Sống mũi tôi cay xè, từng bước chậm rãi tôi tiến đến ngồi xuống bên cạnh.
Cậu ấy lặng thinh, tôi cũng không biết nói gì.
Chúng tôi cứ như vậy, thẫn thờ trong khoảng trời riêng của mình, cho tới khi ánh hoàng hôn phủ lên sắc tím ở phía chân trời xa xa, tôi thấy cậu ấy nhẹ giật lấy hộp cơm trong tay tôi, bình thản mở ra, bình thản ăn, bình thản khen ngon.
Và, bình thản đưa thìa cơm tới trước mặt tôi.
Tôi buồn buồn lắc đầu.
Tôi lo Nguyên đói, áo phông của cậu ấy vẫn còn hơi ẩm, có lẽ do cơn mưa rào ban sáng, có lẽ cậu ấy đã ngồi ở đây lâu lắm rồi.
Nguyên không nói gì, cũng cương quyết không bỏ cuộc.
Tôi đành thoả hiệp, nhưng cố ý chỉ ngậm thôi, để những lần sau khi cậu ấy đưa cơm, tôi liền phùng mang trợn má làm bộ chưa nhai xong.
-"Xem cậu kìa, không khác nào trẻ con cả!"
Nguyên tủm tỉm chọc ghẹo tôi, tốt rồi, rốt cuộc cậu ấy cũng chịu nói chuyện.
Cậu ấy cười, thật rạng ngời biết bao.
Nụ cười đó, như những giọt nắng vàng tươi ánh lên lớp mây đen ủ rũ trong lòng tôi.
Chúng tôi trò chuyện với ba mẹ cậu ấy, sau đó tôi dẫn Nguyên ra giới thiệu với mẹ mình, tôi quay sang híp mắt cười với người bên cạnh, thủ thỉ bảo có lẽ mẹ tớ thích cậu lắm.
Nguyên cũng cười lại, cậu ấy nói.
-"Còn ba mẹ tớ, không phải có lẽ, mà là chắc chắn rất thích cậu."
Hai má tôi nóng ran, trên chiếc xe buýt về trung tâm thành phố, ngó qua trên bảng điện tử bên ngoài có phát trailer giới thiệu bộ phim của cậu ấy, tôi bực bội ca thán.
-"Tớ ghét nhà sản xuất, tớ ghét đạo diễn, tớ ghét người dựng phim, tớ ghét những người lợi dụng cậu.
Tớ ước có thể đánh cho họ một trận."
Nguyên búng trán tôi, cậu ấy thở dài bảo.
-"Là lỗi của tớ."
-"Không phải, là lỗi của họ."
Tôi cãi, có người bình thản phân tích.
-"Là lỗi của tớ, là do tầm ảnh hưởng của tớ chưa đủ lớn để không bị thay thế!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!