Băng qua hơn nửa mảnh đất Trung Quốc chỉ để ngủ với cậu?
–
Đậu Úc Thông hỏi Khuất Ý Hành: "Tại sao anh không yêu đương?"
Khuất Ý Hành liếc cậu một cái: "Vì không có ai để thích."
"Hơn ba mươi mà vẫn chưa từng gặp?"
Khuất Ý Hành không đáp.
Người đã hơn ba mươi tuổi mà vẫn không động tâm với người khác, vậy có lẽ đã thật sự bị lãnh cảm, anh không có cái bệnh đó, thế nên không có khả năng chưa từng có.
Trong hai đoạn tình cảm của quá khứ ấy, anh đều toàn tâm toàn ý, dù cho lần yêu đương thứ hai anh đã ôm tâm thái "Sinh ra để chết"[1], nhưng khi ở bên đối phương, phần tình cảm ấy vẫn chưa từng giả.
Nhưng mà, yêu rồi có thể làm được gì? Chẳng phải cuối cùng vẫn là một mảnh thủy tinh vỡ vụn ư.
"Sao tự nhiên em lại hỏi chuyện này?" Khuất Ý hành nấu mì xong thì đặt trước mặt Đậu Úc Thông.
Đêm trước Đậu Úc Thông uống nhiều rồi chơi xấu, nói mình đau đầu chóng mặt nên nhất định phải bảo Khuất Ý Hành nấu mì cho mình. Khuất Ý Hành lấy một gói phở bò sốt vang trong tủ lạnh ra, Đậu Úc Thông không chịu, muốn ăn loại mì cán bằng tay nên mình phải vào cắt thịt bò.
Có đôi khi Khuất Ý Hành cũng hết cách với đứa em trai của mình, đành phải nghe theo.
"Không tự nhiên đâu, chẳng phải bây giờ em đang bị tổn thương tình cảm sao." Đậu Úc Thông uống rượu, tuy trong lòng vẫn không thỏa mái, nhưng uống đến điên bao nhiêu thì vẫn tốt hơn: "Em chỉ nghĩ, anh cứ lạnh nhạt thế này, cũng không chịu tiếp xúc với người khác, nhìn còn đáng tiếc hơn cả mấy cô gái mặt đẹp nữa."
Khuất Ý Hành đang thu dọn nồi nấu mì, nghe cậu nói thế bèn quay đầu nhìn cậu một cái.
"Ầy, đừng hiểu lầm, em không có đánh vào chủ ý của anh." Đậu Úc Thông nói: "Tuy anh trông rất đẹp, tuy em đang bị tổn thương tình cảm, thế nhưng em không đến mức đói bụng ăn quàng đâu."
"Em dùng từ này hơi kỳ quái rồi đấy."
"Ý của em là, dù diện mạo anh có đẹp thì vẫn là anh trai của em, em không cầm thú thế đâu." Đậu Úc Thông đáp: "Vả lại cho dù anh cũng là gay, thì em đoán hai ta đã gặp được loại của mình rồi, không đùa được đâu."
Khuất Ý Hành hiểu ý của cậu là gì, nhưng anh vẫn cho rằng Đậu Úc Thông là 1, dù sao thì với chiều cao 1m87 kia, vóc dáng cao lớn thế này thì sao để người khác đè trên giường được?
Anh lắc đầu, lắc cho những hình ảnh trong tưởng tượng kia bay hết đi.
"Anh đang nghĩ gì thế?"
"Không có gì." Khuất Ý Hành dọn nồi xong thì đi rửa tay: "Anh đi làm việc đây, lát nữa ăn xong em tự dọn đấy."
Đậu Úc Thông cắn đứt sợi mì, nhìn bóng lưng đi ra ngoài của Khuất Ý Hành, cứ cảm thấy hình như sai sai chỗ nào.
"Nè." Đậu Úc Thông hỏi: "Nếu anh thích đàn ông thì sẽ thích kiểu nào?"
Khuất Ý Hành đang rửa tay hơi sững người, phản ứng *****ên đương nhiên là nghĩ đến Diêu Trạm.
Anh làm bộ như chưa từng nghe thấy, rửa tay xong thì quay về phòng, tiện thể đóng cửa lại.
Nói là trở về làm việc, nhưng thật ra anh không muốn vẽ gì cả. Dạo này đầu óc cứ như bị phong bế, tí xíu linh cảm cũng không có, thế là anh đổ thừa nguyên nhân này cho thời tiết, vì mùa hè quá nóng, nóng đến phát sợ nên không có h@m muốn sáng tác.
Mặc dù không có, nhưng anh vãn dựng bản vẽ lên rồi cầm cọ vẽ.
Khuất Ý Hành nhìn giấy vẽ trống trơn trước mắt, nhất thời chẳng rõ mình nên bắt đầu từ đâu.
Anh nhớ đến những lời thầy nói, nói rằng anh có thiên phú, có linh khí.
Rồi anh cười tự giễu, sau đó dập tắt nụ cười, hung hăng ném cọ vẽ lên giường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!