Khi đó họ đang chuẩn bị cho kỳ thi đại học, vừa sải một chân đã bước vào thế giới của người trưởng thành, vừa muốn nếm thử trái cấm cũng vừa không dám làm thật, thế nên mới dùng cách này để an ủi lẫn nhau.
–
Lần *****ên Khuất Ý Hành nghiêm túc cân nhắc về vấn đề tình yêu, là năm anh đại học năm nhất.
Nói cách khác, trước đây khi còn cùng Diêu Trạm trốn đi vuốt m út cho nhau, suy nghĩ của anh rất đơn thuần, những chuyện liên quan đến cơ thể này thì không suy nghĩ quá nhiều.
Anh cho rằng có lẽ là do cảm xúc của mình chậm chạp hơn người khác, thế nên việc thông suốt cũng trở nên chậm hơn.
Ở học viện Nghệ Thuật, loại người mới mẻ nào cũng có, tư tưởng của mọi người đều cởi mở, rất nhiều vấn đề đều được đem ra ngoài để tán gẫu.
Khai giải năm nhất không bao lâu, anh đang cắn egg crepe đi ra từ căn tin để chuẩn bị đến phòng vẽ thì bất thình lình bị chặn giữa đường, sau đó được tỏ tình lần *****ên trong đời.
Người tỏ tình anh trở thành mối tình đầu của anh, là người nọ nói cho anh biết rằng đàn ông và đàn ông yêu nhau là chuyện rất bình thường, hơn nữa còn có thể yêu một cách thật dễ coi.
Khuất Ý Hành tin thật nên đã yêu đương với đối phương đến khi tốt nghiệp đại học, khi yêu thì dễ coi, nhưng chia tay lại rất khó coi.
Anh dùng thời gian bốn năm đại học để ngộ ra một đạo lý: Yêu nhau đều sẽ có điểm cuối.
Thế nên vào lần thứ hai, khi chia tay anh đã tỏ ra rất dứt khoát và phóng khoáng, tiện thể bày tỏ sự khinh thường của mình dành cho đối phương.
Anh thật sự không cảm thấy đau khổ bao nhiêu, bởi rằng đã sớm chuẩn bị sẵn việc sẽ chia tay.
Nói vậy cũng hơi quá đáng, vì nào có ai vừa yêu đã chuẩn bị sẵn chuyện sẽ chia tay? Nhưng anh thật sự không tin hai người đàn ông có thể bên nhau cả đời, đó chỉ là câu chuyện cổ tích đẹp đẽ hòng lừa gạt những chàng trai đơn thuần mà thôi.
Năm đó khi Đậu Úc Thông vui vẻ dọn ra ngoài, thật ra anh rất lo lắng, nhưng lo lắng thì lo lắng, anh cũng đâu thể nói xấu[1] tình cảm của người ta, chỉ có thể dùng thân phận anh trai để nhắc nhở đối phương tuyệt đối đừng yêu người khác hơn bản thân mình.
[1] Gốc là Hát suy [] là tiếng Quảng Đông, có nguồn gốc từ Hongkong mang nghĩa xấu ý bảo thanh danh người đó không tốt, "
" có nghĩa là tuyên truyền, còn "
" chỉ sự không tối.
Đậu Úc Thông là người thông minh, chí ít phần lớn thời gian đều thông minh hơn Khuất Ý Hành. Cậu rất hiểu rõ việc nên yêu một người như thế nào, hơn nữa khi đó cậu còn khẳng định đối phương yêu cậu nhiều hơn cậu yêu đối phương.
Phần tình cảm này đã duy trì sáu năm, Khuất Ý Hành rất bất ngờ, còn tưởng đâu sẽ phá vỡ được thành kiến của anh, thế mà không ngờ vẫn kết thúc trong thảm bại, khiến anh rất đau lòng cho Đậu Úc Thông.
Đậu Úc Thông nói: "Đệt, chẳng phải em đã nói với anh ư, cảm giác mặc q uần lót của người khác, rất khốn nạn."
Đậu Úc Thông uống nhiều là thích chửi thề, cậu dựa vào sofa, nắm chặt lon đồ uống, nét mặt tựa như chẳng mấy phút nữa sẽ nôn ra.
"Lúc đó em mặc cái q uần lót ấy vào phòng ngủ, tên khốn kia còn trợn cả mắt. Mới đầu em còn cho rằng ông đây quá gợi cảm, ai ngờ con mẹ nó là em nghĩ nhiều rồi." Đậu Úc Thông đập bàn: "Ghê tởm, còn buồn nôn nữa."
Khuất Ý Hành không biết cách xoa dịu người khác, chỉ có thể vỗ lưng cậu, chạm cốc cùng cậu rồi uống rượu.
"Thật ra nếu như nó lừa gạt em, thì chuyện này chỉ cần dùng cái tát cho việc nói dối là xong, em cũng chẳng đến mức phái lấy kính lúp để điều tra."
Khuất Ý Hành cúi đầu nghe Đậu Úc Thông nói, không biết nên nói gì cho phải.
Tình yêu thật mỏi mệt.
Đậu Úc Thông ở trước mặt người khác luôn là chàng thanh niên có triển vọng mang dáng vẻ tràn đầy sức sống, nhưng lúc này lại dựa vào anh trai mình nước mắt nước mũi ròng ròng.
"Em quỳ mẹ nó luôn rồi, bị ngủ uổng mất sáu năm, kết quả em mới là người mang hành lý ra đi."
Khuất Ý Hành hỏi cậu: "Em thật sự cảm thấy rất lỗ sao?"
Đậu Úc Thông im lặng chốc lát, qua một lúc lâu mới đáp: "Cũng ổn, tất cả mọi người đều lỗ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!