"Sẽ nhanh thôi." Khuất Ý Hành hôn hắn: "Tin em đi, sẽ không để anh đợi quá lâu đâu."
—
Diêu Trạm là một người đã nói là làm. Tối hôm đó sau khi mua quầ n lót về, hắn lập tức lôi kéo Khuất Ý Hành làm mấy chuyện đỏ mặt, sau cùng Khuất Ý Hành chịu không nổi nữa bèn nằm sấp trong lòng hắn, nói gì cũng không chịu ngẩng đầu.
Nhìn anh như vậy khiến Diêu Trạm yêu thích không thôi, hắn hôn người ta như báu vật, hôn đến nỗi người ta liên tục thở hổn hển.
Người trong lòng hãy còn mặc cái quầ n lót ren màu đen kia, Diêu Trạm vừa vỗ nhẹ vừa hôn khẽ lên hình xăm trên bả vai đối phương: "Bây giờ em có thể nói cho anh biết rốt cuộc hình xăm này mang ý nghĩa gì rồi chứ?"
Đây là bài hát Blowing In The Wind, Diêu Trạm từng nghe và thuộc lòng từng lời bài hát. Trong đầu hắn tưởng tượng rất nhiều tình tiết về Khuất Ý Hành, nhưng rốt cuộc thì ai, hoặc là không ai cả đã nhận được lời tuyên án từ Khuất Ý Hành?
Chẳng qua người ta sống chết không chịu mở miệng.
"Chờ một chút nữa nhé." Khuất Ý Hành nói: "Em muốn chờ thêm chút nữa."
Diêu Trạm bất đắc dĩ, đành gật đầu: "Thôi được, anh cũng tốn mất mười lăm năm mới chờ được em mà, anh rất là có kiên nhẫn."
Khuất Ý Hành hôn hắn như thể lấy lòng, nhưng thật ra trong lòng anh cũng có chút băn khoăn. Mối quan hệ của hai người đã như vậy rồi mà anh còn luôn có chuyện giấu Diêu Trạm, Khuất Ý Hành tự thấy mình thật quá đáng.
Nhưng anh thật sự muốn chờ thêm, chờ khi thời cơ chín muồi sẽ kể cho Diêu Trạm nghe về câu chuyện mà thật ra bản thân anh cũng chẳng muốn nhớ lại.
"Giận em sao?" Khuất Ý Hành trở mình, dựa vào người đối phương: "Em làm vậy là có nguyên nhân cả."
"Anh không hề giận, mà là ghen tị…" Diêu Trạm nói: "Ghen tị vì trên đời này có một người khác biết được bí mật của em, mà người thân mật với em đến vậy thì vẫn chưa biết gì."
"Sẽ nhanh thôi." Khuất Ý Hành hôn hắn: "Tin em đi, sẽ không để anh đợi quá lâu đâu."
Đương nhiên là Diêu Trạm tin anh rồi, người mà hắn tin tưởng nhất lúc này chính là người đàn ông đang nằm sấp trên người hắn và hôn cằm hắn đây mà.
Vì đêm trước quá đỗi sung sướng nên sáng hôm sau Diêu Trạm không muốn rời giường.
Khuất Ý Hành nấu xong bữa sáng thì gọi hắn dậy, kết quả bị hắn kéo vào chăn.
"Không muốn đi làm đâu." Diêu Trạm ôm anh chơi xấu: "Làm người lớn thật mệt mỏi."
Khuất Ý Hành cười hắn: "Nhưng làm người lớn cũng có nhiều thú vui mà."
"Có gì nào?"
Khuất Ý Hành ghé vào tai hắn rồi nhỏ giọng: "Được l@m tình hợp pháp."
Diêu Trạm bật cười, hôn anh một lát lại hỏi: "Có chê anh không? Anh còn chưa rửa mặt nữa."
Người trong lòng cứ cười không ngừng, anh kéo Diêu Trạm ngồi dậy: "Vừa rồi thì không chê, nhưng nếu anh cứ tiếp tục nằm nướng thì em sẽ chê đấy."
Đàn ông một khi đã yêu thì sẽ trở nên rất ấu trĩ, đây là điều mà Khuất Ý Hành chưa từng trải nghiệm nên không biết là mình quá mức trưởng thành hay chưa thật sự yêu đến mức rớt hết liêm sỉ như Diêu Trạm.
Trước đây anh rất ít khi làm nũng, nhưng bây giờ thì thỉnh thoảng sẽ tùy hứng chút xíu, và Diêu Trạm rất thích trò này.
Lúc Diêu Trạm rửa mặt, Khuất Ý Hành tựa vào cửa toilet và nhìn hắn. Diêu Trạm bèn hỏi: "Có phải anh cạo râu trông rất đẹp trai không?"
Thế mà Khuất Ý Hành không tiếc lời khen hắn: "Lúc nào anh cũng vô cùng đẹp trai."
Bác sĩ Diêu rất hài lòng nên quay lại hôn Khuất Ý Hành cái chụt. Kết quả làm mặt người ta dính đầy kem cạo râu, cuối cùng cả hai phải chen nhau trước bồn rửa tay để rửa mặt.
Lúc Khuất Ý Hành nhìn Diêu Trạm đương rửa mặt trong gương, anh chợt nói một câu: "Diêu Trạm, cảm ơn anh."
Câu này lọt vào tai Diêu Trạm nghe có vẻ khó hiểu, nhưng Khuất Ý Hành nói thế cũng là có nguyên nhân cả. Hai người bên nhau chẳng được bao lâu nhưng người trả giá luôn là Diêu Trạm, anh chưa từng được ai đối xử như vậy nên vừa cảm kích vừa cảm động.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!