Chương 47: (Vô Đề)

"Hôm nay có chuyện quan trọng muốn tuyên bố với em." Diêu Trạm nói: "Chúng ta cần phải có chút lễ nghi chứ."

Trước đây Diêu Trạm cũng chẳng dễ gì mà vào được bệnh viện này, có bao nhiêu đồng nghiệp đến thực tập nhưng chỉ mỗi hắn được giữ lại, bao nhiêu người thèm muốn đố kị, trong lòng Diêu Trạm hiểu rõ.

Lúc viết đơn từ chức, hắn cứ ngỡ mình sẽ không thể đủ dũng khí để gửi nó đi. Dẫu sao thì chuyện này đã hoàn toàn làm xáo trộn kế hoạch cuộc đời vốn có của hắn. Nếu chuyện hắn chủ động rời khởi vị trí mà ai nấy đều mài đầu chen vào bị mẹ biết được, chắc bà sẽ ầm ĩ một trận cho coi.

Chẳng qua khi đã thật sự gửi bức thư từ chức, hắn không những không thấy hối tiếc mà còn rất nhẹ nhõm.

Khoảnh khắc ấy hắn như thể thoát li quan hệ với thế giới này, và trong một môi trường khác, bản thân có thể trở thành một người cởi mở hơn.

Công việc này có ổn không? Chắc chắn là ổn.

Hắn có thích không? Chắc chắn là thích.

Nếu không bị Tác Phương Hi làm phiền thì hắn sẽ làm ở đây ít nhất vài năm nữa. Thế nhưng Tác Phương Hi khiến hắn cảm thấy rằng mình không còn cách nào tiếp tục ở lại, khoan nói đến những chuyện khác, chỉ riêng mối quan hệ giữa Tác Phương Hi và bệnh viện này đã khiến hắn chẳng thể nào ở lại thêm nữa. Dù cho người nọ có thôi đày đọa hắn, hắn cũng sẽ thấy không quen.

Gặp phải người như vậy chỉ có nước tránh chứ chẳng thể trêu vào.

Vài ngày sau khi gửi đơn từ chức, Diêu Trạm thường xuyên bị tìm đến khiến hắn lần *****ên cảm nhận được thế nào là được coi trọng.

Chẳng qua, dù có bao nhiêu người nói chuyện với hắn, dù người nói với hắn là ai thì thái độ của hắn vẫn vô cùng kiên quyết.

Diêu Trạm bỗng cảm thấy bản thân như được quay về quá khứ, cái thời mà bản thân chưa bị hiện thực gọt giũa suốt khoảng thời gian "Bất đắc dĩ". Vậy cũng tốt, bởi thế giới của người lớn rất mệt mỏi. Nhưng khi nghiêm túc ngẫm lại sẽ nhận ra rằng cuộc đời chỉ có vài chục năm ngắn ngủi, cớ sao lại vì đuổi theo danh lợi mà khiến bản thân phải mỏi mệt cả một đời cơ chứ?

Hắn đột nhiên nghĩ thông rồi.

Vào giờ tan tầm, Diêu Trạm gọi cho Khuất Ý Hành, bảo đối phương sửa soạn để chuẩn bị ra ngoài ăn cơm.

"Không ăn ở nhà ư?" Khuất Ý Hành hỏi.

"Hôm nay có chuyện quan trọng muốn tuyên bố với em." Diêu Trạm nói: "Chúng ta cần phải có chút lễ nghi chứ."

Kỳ thật Khuất Ý Hành rất sợ mấy "Chuyện quan trọng" này, đối với anh thì "Không có chuyện gì" mới là tốt nhất. Nhưng nghe giọng điệu của Diêu Trạm không giống như có chuyện xấu, do đó anh không hù dọa mình nữa.

Cúp máy xong, anh liếc nhìn tác phẩm mà mình sắp sửa hoàn thành rồi hồi âm cho thầy mình.

Sau khi dọn dẹp nhà cửa, Khuất Ý Hành ra ngoài. Lúc này đang là mùa đông ở thành phố C, chưa chi mà anh đã sống ở đây hai tháng rồi.

Lúc ra ngoài anh phát hiện mình mặc đồ rất ít. Mấy năm trước sống ở thành phố M thì không cần phải mặc quần áo quá dày vào mùa đông, mà từ lúc chuyển về đến giờ anh cũng ít khi ra ngoài nên đương nhiên không mua quần áo mới.

Một mình anh bước ra ngoài, thu mình trong chiếc áo bành tô, chợt nhớ tới cái lúc anh đến tìm Diêu Trạm khi mùa hè ở đây vừa kết thúc. Nhiệt độ luôn hạ thấp vào ban đêm, Diêu Trạm khoác lên người anh chiếc áo ngay khi vừa xuống xe, và rồi trong buổi tối hôm ấy cả hai đã nắm tay chạy về hướng nhà Diêu Trạm, như thể chuyện chỉ mới xảy ra ngày hôm qua vậy.

Khuất Ý Hành một mình bước đi, nhớ lại những gì đã xảy ra giữa hai người, cho rằng cuộc đời thì phải luôn tiến về phía trước như thế này, và hiện tại anh đã có thể thể tưởng tượng một cuộc sống hạnh phúc nhất rồi.

Thời điểm Khuất Ý Hành đến nhà hàng, Diêu Trạm đang đợi anh. Diêu Trạm vốn định về nhà đón anh, nhưng nếu quay về vào giờ cao điểm thì rất mất thời gian, phỏng chừng cả hai sẽ chết đói trên xe mất.

Hắn thấy Khuất Ý Hành bước vào bèn vẫy tay gọi đối phương.

Khuất Ý Hành vốn đang cau mày, vừa trông thấy hắn đã nở nụ cười.

"Đói bụng chưa?" Đã hơn 7 giờ rồi, Diêu Trạm đoán là cả ngày nay Khuất Ý Hành chỉ ăn chút cơm lúc ở nhà một mình. Đôi lúc hắn bận xong cũng có nghĩ đến việc gọi một cuộc điện thoại để nhắc nhở người bạn trai sẵn sàng quên hết mọi thứ ngay khi bắt tay vào vẽ rằng phải ăn cơm uống nước, nhưng bản thân hắn cũng thường xuyên bận đến độ chẳng rảnh để ăn cơm, bởi vậy mà gần đây cả hai đều đau dạ dày vào lúc nửa đêm.

"Có chút chút." Khuất Ý Hành ngồi xuống và hỏi một cách hiếu kỳ: "Chuyện gì thế?"

"Hửm? Chuyện gì cơ?"

"Chuyện quan trọng mà anh nói ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!