Diêu Trạm cất lời: "Em bước vào cuộc đời anh, dù có phải thay đổi hoàn toàn kế hoạch ngày trước, anh cũng vui vẻ chấp nhận."
–
Lúc mẹ Diêu Trạm đi, bà không nói gì mà chỉ nấu cho hắn một bữa cơm lúc sáng sớm, đến cả những lời như dặn hắn giữ gìn sức khỏe cũng không có. Hai mẹ con cùng ra ngoài, Diêu Trạm không kịp tiễn mẹ mình, chỉ có thể nhìn bà lên taxi.
"Con sẽ về vào ngày nghỉ lễ." Diêu Trạm biết cửa ải của mẹ đã miễn cưỡng qua rồi. Về phía ba hắn thì còn phải tự thân ra mặt giải thích, không thể cứ để mẹ hắn đứng giữa chuyển lời được.
"Tùy con vậy." Bà lên xe, chẳng chút để ý đến con trai mà bảo tài xế lái xe.
Diêu Trạm nhìn bà đi khỏi, tuy không tính là giải quyết ổn thỏa, nhưng ít ra cũng đi được nửa đường rồi.
Hắn trở về lấy xe rồi hướng thẳng đến đơn vị.
Vừa vào khoa đã thấy một bó hoa hồng.
Đã liên tục mấy ngày, những tin đồn của Diêu Trạm ở đơn vị cũng mỗi lúc một nhiều hơn. Song không ai biết người tặng hoa đó là nam hay nữ, già hay trẻ, do đó những tin đồn này dù đúng hay sai thì người nghe cũng chưa chắc đã tin.
Tin đồn lọt vào tai Diêu Trạm có ba loại. Một loại thì nói Diêu Trạm là đồng tính bẩm sinh, đang được đàn ông theo đuổi; một loại là Diêu Trạm được một y tá trẻ trong bệnh viện theo đuổi; còn một loại lại nói Diêu Trạm được người nhà bệnh nhân coi trọng, ngày nào cũng tặng hoa xum xoe.
Gần đây Tác Phương Hi không còn đến quấn lấy Diêu Trạm nhưng hoa thì ngày nào cũng được đưa đến sớm nhất. Diêu Trạm vừa đến đã vứt hoa và xé nát tấm thiệp. Gần đây người kia cũng đã rút kinh nghiệm, lúc ghi thiệp cũng không còn viết những câu quá đáng, chỉ ghi vài câu chữ mang tính ám chỉ, người khác nhìn vào sẽ không nhận ra.
Diêu Trạm đã phiền lòng từ chuyện trước đó nên chẳng rảnh để ý tới, giờ mới nhận ra phải nhanh chóng gỡ bỏ cục nhớt này thôi.
Phó viện trưởng nói: "Tôi tin cậu, bằng không trước đây đã chẳng giới thiệu cháu gái của mình cho cậu, hơn nữa cũng đâu phải chúng ta ngoan cố không thay đổi. Đồng tính gì đó cũng đâu hề phạm tội, chúng ta phải bao dung, thấu hiểu. Chẳng qua vấn đề ở chỗ là tôi nghĩ vậy, nhưng không phải ai cũng nghĩ vậy, mỗi tin đồn được truyền đi khó mà nói được cuối cùng nó sẽ lan truyền như thế nào.
Tôi thật sự rất xem trọng cậu, cơ hội lần này tốt vậy mà, đừng vì những chuyện này mà làm lỡ mất tương lai."
"Viện trưởng Trâu à, những tin đồn này đều mọc ra từ miệng người khác, cháu nào có thể làm chủ được."
Diêu Trạm cũng đành chịu, giờ đây hắn cực kỳ muốn bóp chết Tác Phương Hi.
"Cậu không ngăn được miệng người khác, nhưng cậu có thể chứng minh cho họ xem mà." Phó viện trưởng gõ bàn: "Cậu là người thông minh, không cần tôi phải nói cho cậu biết nên làm gì nữa, sắp bầu nhiệm kỳ mới rồi, trong lòng cậu phải hiểu rõ."
Diêu Trạm gật đầu.
"Phải rồi, đã chuẩn bị tranh cử rồi chứ?" Gần đây Phó viện trưởng rất lo khi trông thấy hắn, người trẻ tuổi mà ông tự hài nhất không thể bị để lỡ bởi những tin đồn nhảm nhí được.
"Đang chuẩn bị ạ." Thật ra Diêu Trạm vẫn chưa viết đơn tranh cử.
"Được rồi, vậy cậu làm việc đi, có vấn đề gì thì chúng ta tâm sự sau."
Ra khỏi phòng Phó viện trưởng, Diêu Trạm ra ngoài hút một điếu thuốc, gần đây hắn bắt đầu cân nhắc đến việc nên làm gì tiếp theo.
"Bác sĩ Diêu à."
Vừa nghe thấy giọng nói này Diêu Trạm đã nhíu mày, hắn bóp điếu thuốc rồi xoay người định đi.
"Đừng đi mà." Tác Phương Tác đi theo, đánh giá hắn: "Bác sĩ Diêu à, thành thật mà nói, dáng vẻ anh mặc áo blouse trông cực kỳ cấm dục."
Diêu Trạm không nói câu nào mà bước đi nhanh hơn.
"Anh đã chuẩn bị tranh cử chưa?" Tác Phương Hi nhìn hắn cười châm biếm: "Hiện tại chuyện xấu của anh đã lan ra thành nhiều phiên bản, mà em cũng nghe được hơn hai phiên bản ở phòng phát thuốc rồi."
"Vậy thì tôi phải cảm ơn cậu một cách tử tế rồi." Diêu Trạm dừng bước, nhìn y: "Tung tin nhảm có thú vị không?"
"Em tung tin gì chứ?" Tác Phương Hi tỏ vẻ thản nhiên: "Anh là gay, em nói sai à?"
"Tác Phương Hi, cậu thế này đúng là bó tay rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!