"Thật." Giọng Diêu Trạm bỗng thật bùi ngùi, hắn dịu dàng nói: "Em yêu à, sau này anh có thể có thêm sức mạnh để yêu em rồi."
–
Khuất Ý Hành rất hiểu rõ bản thân, anh chưa bao giờ là một người dũng cảm.
Từ nhỏ, chuyện gì anh cũng trốn tránh và cũng không biết hòa đồng với người khác, khi cần im lặng thì sẽ im lặng nhất có thể, ấy mà chuyện anh và Diêu Trạm bên nhau đã là sự dũng cảm hiếm có suốt mấy năm gần đây. Bản thân Khuất Ý Hành cũng không ngờ sẽ nói những lời này trước mặt mẹ Diêu Trạm.
Anh chỉ muốn bảo vệ người mình yêu, chỉ muốn bảo vệ quyền lợi và danh dự của kẻ đồng tính là họ thôi.
"Con xin lỗi thưa dì, có lẽ trông con thật vô lễ…" Khuất Ý Hành nói: "Thế nhưng bọn con chỉ muốn yêu nhau một cách nghiêm túc. Tuy thật sự rất có lỗi, nhưng con mong dì có thể hiểu."
Mẹ Diêu Trạm không ngờ bản thân lại gặp phải tình huống này. Lúc vừa vào cửa và bắt gặp bộ dạng thiếu tự tin của người này, bà còn nghĩ đây là loại người dễ thuyết phục, nào ngờ anh lại thẳng thừng đáp trả những lời bà nói.
"Tôi hiểu cho nó, sao nó lại không chịu hiểu cho tôi?"
Khuất Ý Hành muốn lên tiếng, nhưng những lời cần nói đều nói hết rồi, đành im lặng cúi đầu.
Nửa tiếng kế tiếp gần như đều là mẹ Diêu Trạm nói, Khuất Ý Hành nghe được một nửa thì bắt đầu thất thần.
Ở trước mặt Khuất Ý Hành, bà chưa hề nói những câu quá đáng mà chỉ để anh hiểu rõ tác hại của việc kiên trì theo cách này. Khuất Ý Hành không muốn nghĩ đến, nếu buộc phải cân nhắc ưu và khuyết điểm trước khi ở cạnh một người, vậy thì đó có còn là tình yêu không? Anh cho rằng tình yêu đó không hề đơn thuần, và anh không thích.
Mẹ Diêu Trạm không ngừng nói, bà cũng nhẫn nhịn vì chẳng thể nổi giận với người ngoài, cũng chẳng thể rơi lệ trước mặt người ta.
Kỳ thật Khuất Ý Hành có thể hiểu cho tâm trạng của bà. Việc các trưởng bối không thể chấp nhận trong một lúc cũng là rất bình thường, xã hội này là vậy đấy, giáo dục và ảnh hưởng mà họ nhận được trước đây cũng thế, có một số quan niệm đã ăn sâu bén rễ vào tư tưởng của họ, muốn họ thay đổi thì cần phải có thời gian.
Khuất Ý Hành không sợ chờ đợi, anh chỉ sợ chờ mà không nhận được kết quả thôi.
Anh không muốn thấy Diêu Trạm vì chuyện này mà chia năm xẻ bảy với người nhà, vì gia đình đối với ai cũng mãi là thứ quan trọng nhất.
Mẹ Diêu Trạm thì nói mà anh thì cứ suy nghĩ chuyện của mình. Đến khi chuông cửa bất chợt vang lên, cả hai đều giật mình.
Khuất Ý Hành phản ứng trước, anh luống cuống đứng lên: "Dì ơi, có lẽ là Diêu Trạm."
Giờ thì đến phiên mẹ Diêu Trạm luống cuống. Con trai vốn "Đang trong giai đoạn yêu đương mặn nồng", nếu để nó biết mình lén đi tìm tình nhân nhỏ của nó, nó không làm rùm ben lên mới là lạ.
"Vậy phải làm sao đây?" Bà đứng bật dậy, nhìn xung quanh: "Không được, không thể để nó biết tôi ở đây!"
Khuất Ý Hành cũng sốt ruột, anh suy nghĩ rồi nói: "Dì ơi, nếu dì không ngại thì trốn ở ban công một lúc đi ạ? Lát nữa con sẽ đẩy anh ấy đi, sau đó dì lẻn ra ngoài được không?"
Mẹ Diêu Trạm chỉ thấy chuyện này thật tức cười. Thế mà mình lại mất hết mặt mũi trước chàng thanh niên này, nhưng dù có thế nào cũng tuyệt đối không thể đụng mặt con trai.
Bà chán nản vô cùng, thật sự mình không nên đến đây.
"Cứ vậy đi." Bà hết cách rồi, đành bó tay thôi.
Chuông cửa hãy còn vang, người bên ngoài đang gọi Khuất Ý Hành.
Đó là Diêu Trạm, hai người ở trong nhà đều quá quen thuộc với giọng nói của hắn.
"Chờ chút!" Khuất Ý Hành nói: "Chờ em!"
Anh kéo cửa ban công rồi bảo mẹ Diêu Trạm trốn vào, sau đó kéo rèm cửa lại.
Khuất Ý Hành không giỏi nói dối, kỹ năng diễn lại kém ghê hồn, vì trong lòng có quỷ nên phải xây dựng tâm lý trước khi mở cửa.
"Sao anh lại tới đây?" Khuất Ý Hành mở cửa, lúc nói chuyện cũng chẳng dám nhìn thẳng vào mắt Diêu Trạm: "Không phải tới đơn vị sao anh?"
"Xử lí xong thì tới thôi." Diêu Trạm vừa vào nhà đã kéo anh vào lòng, không để ý vẻ khác thường của người kia: "Mệt quá đi mất."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!