Chương 43: (Vô Đề)

Hắn nhắn cho Khuất Ý Hành: Nếu như anh thất nghiệp, em sẽ nuôi anh chứ?

Gần đây, lúc nào Diêu Trạm cũng nhớ đến câu mà Khuất Ý Hành từng hỏi mình: "Đây là chuyện bất đắc dĩ của anh sao?"

Đó là điều rất khó khăn với họ, bởi vì thích đồng tính nên rất khó gặp người để yêu, rất khó được người nhà chấp nhận, và rất khó để được người xung quanh tán thành.

Sau giờ làm việc ngày hôm đó, Diêu Trạm vì quá phiền lòng nên không về nhà mà đến quán bar.

Y vẫn như xưa, kinh doanh phát đạt, ông chủ vì bận bịu yêu đương nên giao nơi này cho cậu bartender trông coi. Hắn gọi rượu rồi đến một vị trí thật vắng vẻ, không tìm Khuất Ý Hành, cũng không muốn tìm ai khác.

Hắn chỉ muốn ngồi trong đám đông một lúc và dùng thân phận người ngoài cuộc để nhìn ngắm nơi phồn hoa này. Hắn nhìn chàng bartender bưng rượu đến, nhìn tốp năm tốp ba đang tụ tập nói cười uống rượu, nhìn hai người vừa vào cửa đã bắt đầu hôn môi, thế giới này vừa chân thật cũng vừa không chân thật.

Hắn nhắn cho Khuất Ý Hành: Nếu như anh thất nghiệp, em sẽ nuôi anh chứ?

Khi đó Khuất Ý Hành để điện thoại ở phòng khách, anh thì vẽ tranh trong phòng ngủ nên không thấy được tin nhắn. Đến khi nhìn thấy đã là tối muộn.

Anh bỗng thấy lo lắng, có một dự cảm bất an, sợ Diêu Trạm đã xảy ra chuyện.

Từ khi mẹ Diêu Trạm đến, Khuất Ý Hành bắt đầu không dám gọi điện cho Diêu Trạm. Trước khi hai người nói chuyện, anh phải nhắn tin trước để hỏi xem bên đó có bất tiện gì không.

Anh vừa phản hồi, Diêu Trạm đã gọi đến.

"Không có gì đâu." Diêu Trạm nói: "Chẳng qua gần đây có quá nhiều chuyện ở đơn vị khiến anh mệt mỏi, một số chuyện đã đủ mệt rồi."

Khuất Ý Hành cười hắn: "Sao cứ như trẻ con ấy nhỉ."

"Em thì sao?" Diêu Trạm hỏi: "Dạo này anh không đến làm ồn em, có phải tiến độ rất nhanh không?"

Đúng là nhanh lắm, Khuất Ý Hành cảm thấy bức tranh này được vẽ nhanh hơn anh dự tính, hơn nữa hiệu quả cũng tốt hơn mong đợi.

"Anh muốn đến xem không?" Khuất Ý Hành nhẩm lại, hai người đã không gặp ba ngày rồi.

Mười lăm năm trước không gặp thì chẳng nhớ nhau được bao nhiêu, vậy mà bây giờ chỉ mới ba ngày không gặp đã nhớ nhung vô cùng.

"Đến chứ." Diêu Trạm: "Chủ nhật nhé, trước khi đến anh sẽ gọi cho em."

Diêu Trạm nói sẽ đến vào ngày Chủ nhật, tuy nhiên hắn không đến được chỗ Khuất Ý Hành, bởi vì mẹ hắn đến.

Vì Diêu Trạm nói sẽ đến nên Khuất Ý Hành nghĩ bất kể đối phương có bao nhiêu thời gian, anh cũng sẽ chuẩn bị sẵn sàng.

Bởi vậy Khuất Ý Hành đã không vắng nhà suốt mấy ngày mà chỉ đến siêu thị để mua nguyên liệu nấu ăn, sau khi trở về thì tắm rửa một hồi, chuẩn bị từ trong ra ngoài, chờ Diêu Trạm ăn xong bữa cơm kia lại đến "Bữa cơm" này.

Đến chiều, Diêu Trạm đột nhiên gửi tin, nói rằng mình bị đơn vị gọi đi nhưng chắc chỉ vài tiếng là về ngay, lần nữa cam đoan rằng tối nay nhất định sẽ đến.

Khuất Ý Hành lại không hề giận mà chỉ mất mát đôi chút, bảo đối phương hãy yên tâm làm việc. Anh trả lời: Em chờ anh.

Khi Diêu Trạm nhìn thấy tin nhắn này, hắn nhớ hồi hai người còn chưa bên nhau, có lần Khuất Ý Hành đã thức trắng cả đêm và một mực chờ hắn trong phòng khách đến gần sáng.

Cảm giác có người chờ mình thật là tốt, dù ngoài kia có bao nhiêu chuyện phiền lòng, chỉ cần nghĩ đến người đang chờ mình thì mọi thứ sẽ không còn khó khăn như vậy nữa.

Diêu Trạm đến đơn vị, hắn vừa đi không bao lâu thì mẹ hắn cũng ra cửa.

Từ nhà Diêu Trạm đến nhà Khuất Ý Hành cũng không xa lắm, mẹ Diêu Trạm rất dễ dàng tìm thấy.

Hoặc phải nói là bằng một cách nào đó mà năng lực điều tra của phụ nữ tương đối lợi hại, chỉ cần họ muốn tra thì không gì là không tra ra được.

Bà lên lầu và gõ cửa, người bên trong hỏi: "Xin chào, ai thế ạ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!